Chương 91
-Mình không biết nhưng mình nghĩ nên tìm hiểu kỹ chuyện này.
- Mình từng hỏi anh ấy về chuyện này nhưng cũng không hỏi ra được việc gì.
Để mình thử hỏi thêm từ vài người bạn nữa xem sao.
Sau khi dời khỏi quán cô về công ty tiếp tục làm việc.
Cuối buổi chiều cô nhận được thông báo của trợ lý Trần là đi cùng anh sang Pháp để ký hợp đồng với trang trại rượu. Cô nhanh chóng về nhà chuẩn bị đồ và lấy giấy tờ. Lần này cô cẩn thận kiểm tra thời tiết ở Pháp rồi chuẩn bị đồ mang theo. Sau khi chuẩn bị đồ xong cô nhìn sang tủ đồ của anh định giúp anh chuẩn bị một ít đồ cá nhân vì vậy cô lấy thêm một chiếc valy nhỏ bỏ vào một vài bộ thường dùng biết thói quen của anh đa phần là đã có người chuẩn bị sẵn rồi nên những bộ âu phục cô không mang theo nữa. Sau khi chuẩn bị xong cô nhắn tin cho anh.
- Em đã giúp anh chuẩn bị một số bộ đồ thường dùng, đa phần là quần áo ngủ. Anh có muốn mang thêm gì không em giúp anh bỏ thêm vào.
Một lúc sau mới thấy anh nhắn lại.
- Không cần vất vả như vậy, tôi sẽ nhờ trợ lý chuẩn bị.
- Không sao, em cũng tiện chuẩn bị cho mình nên giúp anh luôn.
- Không cần mang quá nhiều. Thiếu sẽ có người chuẩn bị cho em.
- Vâng em biết rồi.
Quản gia gõ cửa gọi cô.
- Thiếu phu nhân, xe đã chờ ở dưới rồi. Cô đi luôn chứ ạ.
- À vâng.
Cô đứng lên cầm túi sách, quản gia giúp cô kéo valy xuống. Trên đường đi cô cứ nghĩ sẽ gặp anh tại sân bay, nhưng cho đến tận lúc máy bay cất cánh cô cũng không gặp được anh. Trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả, muốn gọi hỏi anh nhưng vì đang trên máy bay nên không thể hỏi được cô đành nén xuống cất máy lại vào túi.
Xuống đến sân bay, thời tiết ở Pháp vào mùa này lạnh về đêm, mát mẻ vào ban ngày. Cô kéo lại cổ áo khoác cầm valy bước ra cửa. Cô tự nói với bản thân có lẽ anh có việc nên không đi cùng cô được có lẽ anh sẽ đi trước hoặc đến sau một chút nên cô lấn ná ở sân bay một chút chưa ra ngay. Lần trước cô đi cùng anh nên tâm trạng khá thoải mái không lo lắng nhưng giờ cô ở đây một mình cũng không biết tiếng, anh lại không bảo trợ lý đi cùng nên tâm trạng có chút lo lắng. Cô cố điều chỉnh tâm trạng của mình nhìn mọi thứ xung quanh, nghĩ xem mình cần làm gì lúc này. Cô chỉnh lại giờ đồng hồ theo giờ địa phương, tìm số điện thoại gọi cho anh.
Nhưng cô lại quên lúc trước khi lên máy bay chuyển sóng điện thoại nên giờ máy của cô không gọi được. Lần trước đều là anh bảo trợ lý làm cho cô.
Sự lo lắng bối rối vừa được nén xuống giờ lại dâng lên. Cô cố kìm nén nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ.
Bước ra ngoài may thay cô nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở là một người Pháp đang cầm tấm biển ghi tên cô khiến cô mừng rơi nước mắt.
- Xin chào tôi là Y Lan.
- Chào bà, ông Phương bảo tôi tới đón bà.
Cô gái có vẻ nói tiếng Hoa không thạo nên dùng máy dịch nói chuyện với cô.
- Anh ấy đâu rồi.
- Tôi không rõ, tôi chỉ nhận lệnh đón bà từ trợ lý Trần.
Cô đành gật đầu đi theo cô ta.
Cô chưa đến Pháp bao giờ nên nhất muốn ngắm nhìn thành phố này. Lúc xe chạy qua một quảng trường cô vô tình nhìn lên một màn hình quảng cáo điều khiển cô chú ý là người xuất hiện trên màn hình đó không ai khác chính là anh, ngoài ra còn một cô gái nữa mà cô chưa gặp bao giờ. Cô ta nhào đến ôm anh rất thân thiết. Thậm chí hôn anh một cái lên má. Anh không những không phản đối mà ôm lại và cười với cô ta. Trước đây cô chưa từng thấy anh cười với Lam Ngọc mặc dù tin đồn của họ rất nhiều. Còn với cô gái này, cô nhìn ra được sự khác biệt của cô ta với người khác trong mắt anh. Một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu cô. Những giọt nước mắt không biết rơi từ bao giờ. Cô nên hỏi anh về cô ta không. Cô sợ hỏi ra rồi sự thật lại khiến mình càng đau lòng hơn.
Xe chạy dọc theo đường quốc lộ rồi vào sâu khu ngoại ô. Dọc hai bên đường là những vườn nho sai trĩu quả. Cô rất thích khung cảnh như vậy. Nhưng giờ cô không còn tâm trạng để ngắm cảnh nữa.