Sáng hôm sau là cuối tuần cô khá rảnh rỗi. Đêm qua đến gần sáng cô mới ngủ được. Nên sáng ra người khá mệt mỏi. Biết tối qua anh đã về lại nghĩ đến nụ hôn tối qua cô bất giác đỏ mặt, không biết anh đã ra ngoài chưa cô lại không muốn chạm mặt với anh nên cô quyết định ở lại trong phòng. Ở dưới nhà Cảnh Hàn nhàn nhã ngồi uống cà phê và xem tin tức kinh tế. Gần nửa ngày vẫn không thấy cô xuống anh nhìn lên lầu hỏi quản gia:
- Cô ấy đang làm gì?
- Dạ từ sáng chưa thấy thiếu phu nhân ra khỏi phòng.
- Cho người lên kêu cô ấy một tiếng.
Nói rồi anh quay người đi về thư phòng.
- Dạ vâng
Ở trong phòng mãi cũng chán, từ sáng không ăn nên cô cũng đói. Khi cô người hầu gõ cửa kêu. Cô đành xuống phòng ăn.
- Mặc kệ! chỉ là nụ hôn thôi mà! cũng chẳng thể trốn cả đời không lẽ vì một nụ hôn mình phải trốn anh ta cả đời sao
Nghĩ vậy cô quyết định ngẩn cao đầu như một chiến binh dũng cảm bước ra khỏi phòng.
Xuống đến phòng ăn không thấy bóng người nào đó tự nhiên trong lòng hơi khó chịu.
Sau khi ăn xong cô ngồi lại phòng khách xem tin tức. Bỗng cô chú ý đến một bài báo tài chính kinh tế nói về một số công ty có nguy cơ phá sán do mất dự án khu sinh thái trong đó có tên công ty nhà cô.
Cô vội nhấc điện thoại gọi về nhà.
- Alo! mẹ chuyện của công ty là thế nào ạ.
- Ba con tham gia đấu thầu dự án khu sinh thái nhưng thất bại rồi, dự án đó là cứu cánh hỗ trợ ba con vực lại công ty.
- Ba con sao rồi ạ.
- Ba con đến công ty rồi nhưng mẹ biết ông ý rất mệt mỏi.
- Con xin lỗi vì không giúp được gì cho ba mẹ.
- Đó không phải là lỗi của con. Nếu được sự giúp đỡ của Cảnh Hàn thì tốt. Không biết ba con đã liên lạc với Cảnh Hàn hay chưa.
- Để con tìm anh ta nói chuyện xem sao. À mẹ! gia đình mình có thường xuyên làm ăn với công ty Phương thị không.
- Mẹ cũng không rõ, hình như cũng có một vài hợp đồng.
- Vậy chúng ta từng có bất hòa với Phương gia không.
- Không, mẹ không nghĩ là ba con có bị bất hòa với Phương gia. Xưa nay ba con cũng ít có qua lại với họ, chỉ khi một vài hợp tác với nhau chắc không đến nỗi bất hòa.
- vậy ạ! thôi không sao mẹ với ba giữ gìn sức khỏe, cũng đừng lo lắng quá chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết mà
Sau khi cúp máy cô nhìn quanh nghĩ không biết hôm nay ngày nghỉ liệu anh có đến công ty chưa.
- Chú Trương! Cảnh Hàn đến công ty rồi ạ.
- Dạ! thiếu gia vẫn ở nhà đang ở thư phòng làm việc ạ.
- Cảm ơn chú.
Cô vào bếp pha một tách cafe rồi gõ cửa thư phòng.
- Vào đi
Cô đẩy cửa vào thấy anh đang nói chuyện điện thoại có vẻ như anh đang bàn giao công việc cho cấp dưới. Cô không lên tiếng chỉ đặt tách cafe trước mặt anh rồi chờ đợi.
Nói chuyện xong anh cúp máy ngẩn đầu nhìn cô.
- Có chuyện muốn nói với tôi
Cô gật đầu
- Công ty ba tôi tham gia dự án khu sinh thái xảy ra chuyện nên rất khó khăn mong anh giúp đỡ ba tôi.
- Vậy sao, tôi cần một lý do tại sao phải giúp ba em.
- Anh! Dù sao anh cũng vì giúp ba tôi mà đồng ý làm đám cưới. Tôi xin anh đã giúp thì giúp cho chót xin anh giúp công ty ba tôi lần nữa được không
- Xưa nay tôi không làm gì mà không rõ ràng cả.
- Tôi biết như vậy là gia đình tôi nợ anh, anh muốn bao nhiêu tôi hứa với anh sau này tôi nhất định trả lại cho anh
- Tôi không thiếu tiền em thừa biết như vậy.
- Vậy phải làm sao anh mới giúp ba tôi.
- Rất đơn giản, thứ tôi muốn đó là trái tim của em.
- Anh!
Cô ấp úng không nói lên lời
- Nhưng anh cũng đâu có thích tôi, giữa chúng ta....
- Tại sao em cho rằng em sẽ không thích tôi, giờ chưa thích nhưng chắc gì sau này sẽ vẫn không thích như vậy biết đâu em không những thích tôi mà còn rất rất yêu tôi nữa
- Sao có thể chứ.
- Vì người này sao
Anh ném lên mặt bàn một tập ảnh.
Cô nhìn tập ảnh thì ngạc nhiên. Trong ảnh là hình của cô và Huỳnh Đông.
- Anh lén điều tra tôi
- Em nghĩ tôi cứ vậy lấy em mà không điều tra một chút gì về vợ của mình sao.
- Anh biết Huỳnh Đông là người tôi yêu mà.
Anh cười lạnh, bá đạo nói: Giờ hắn sẽ không còn là người em yêu nữa. Bắt đầu từ bây giờ người em phải yêu là tôi.
- Không thể nào, tôi không yêu anh.
Anh bước lên tiến lại gần cô, nhìn vào mắt anh cô cảm nhận được một cơn phong ba đang sắp ập đến.
Cô bước giật lùi đến khi lưng chạm vào tường định quay người tránh anh thì cánh tay anh giơ lên làm cô hốt hoảng ' a ' lên một tiếng. Cô tưởng anh sẽ đánh mình nhưng khi mở mắt ra nhìn thì thấy tay anh chống lên tường giam cô đứng trong vòm ngực của mình. Cô ngước lên nhìn anh. Cảm giác anh thật cao. Cô vốn không thấp, với thân hình của một cô gái cô cao 1m68 thì cũng không phải quá thấp nhưng khi đứng với anh cô có cảm giác mình thật nhỏ bé
- Cô ấy đang làm gì?
- Dạ từ sáng chưa thấy thiếu phu nhân ra khỏi phòng.
- Cho người lên kêu cô ấy một tiếng.
Nói rồi anh quay người đi về thư phòng.
- Dạ vâng
Ở trong phòng mãi cũng chán, từ sáng không ăn nên cô cũng đói. Khi cô người hầu gõ cửa kêu. Cô đành xuống phòng ăn.
- Mặc kệ! chỉ là nụ hôn thôi mà! cũng chẳng thể trốn cả đời không lẽ vì một nụ hôn mình phải trốn anh ta cả đời sao
Nghĩ vậy cô quyết định ngẩn cao đầu như một chiến binh dũng cảm bước ra khỏi phòng.
Xuống đến phòng ăn không thấy bóng người nào đó tự nhiên trong lòng hơi khó chịu.
Sau khi ăn xong cô ngồi lại phòng khách xem tin tức. Bỗng cô chú ý đến một bài báo tài chính kinh tế nói về một số công ty có nguy cơ phá sán do mất dự án khu sinh thái trong đó có tên công ty nhà cô.
Cô vội nhấc điện thoại gọi về nhà.
- Alo! mẹ chuyện của công ty là thế nào ạ.
- Ba con tham gia đấu thầu dự án khu sinh thái nhưng thất bại rồi, dự án đó là cứu cánh hỗ trợ ba con vực lại công ty.
- Ba con sao rồi ạ.
- Ba con đến công ty rồi nhưng mẹ biết ông ý rất mệt mỏi.
- Con xin lỗi vì không giúp được gì cho ba mẹ.
- Đó không phải là lỗi của con. Nếu được sự giúp đỡ của Cảnh Hàn thì tốt. Không biết ba con đã liên lạc với Cảnh Hàn hay chưa.
- Để con tìm anh ta nói chuyện xem sao. À mẹ! gia đình mình có thường xuyên làm ăn với công ty Phương thị không.
- Mẹ cũng không rõ, hình như cũng có một vài hợp đồng.
- Vậy chúng ta từng có bất hòa với Phương gia không.
- Không, mẹ không nghĩ là ba con có bị bất hòa với Phương gia. Xưa nay ba con cũng ít có qua lại với họ, chỉ khi một vài hợp tác với nhau chắc không đến nỗi bất hòa.
- vậy ạ! thôi không sao mẹ với ba giữ gìn sức khỏe, cũng đừng lo lắng quá chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết mà
Sau khi cúp máy cô nhìn quanh nghĩ không biết hôm nay ngày nghỉ liệu anh có đến công ty chưa.
- Chú Trương! Cảnh Hàn đến công ty rồi ạ.
- Dạ! thiếu gia vẫn ở nhà đang ở thư phòng làm việc ạ.
- Cảm ơn chú.
Cô vào bếp pha một tách cafe rồi gõ cửa thư phòng.
- Vào đi
Cô đẩy cửa vào thấy anh đang nói chuyện điện thoại có vẻ như anh đang bàn giao công việc cho cấp dưới. Cô không lên tiếng chỉ đặt tách cafe trước mặt anh rồi chờ đợi.
Nói chuyện xong anh cúp máy ngẩn đầu nhìn cô.
- Có chuyện muốn nói với tôi
Cô gật đầu
- Công ty ba tôi tham gia dự án khu sinh thái xảy ra chuyện nên rất khó khăn mong anh giúp đỡ ba tôi.
- Vậy sao, tôi cần một lý do tại sao phải giúp ba em.
- Anh! Dù sao anh cũng vì giúp ba tôi mà đồng ý làm đám cưới. Tôi xin anh đã giúp thì giúp cho chót xin anh giúp công ty ba tôi lần nữa được không
- Xưa nay tôi không làm gì mà không rõ ràng cả.
- Tôi biết như vậy là gia đình tôi nợ anh, anh muốn bao nhiêu tôi hứa với anh sau này tôi nhất định trả lại cho anh
- Tôi không thiếu tiền em thừa biết như vậy.
- Vậy phải làm sao anh mới giúp ba tôi.
- Rất đơn giản, thứ tôi muốn đó là trái tim của em.
- Anh!
Cô ấp úng không nói lên lời
- Nhưng anh cũng đâu có thích tôi, giữa chúng ta....
- Tại sao em cho rằng em sẽ không thích tôi, giờ chưa thích nhưng chắc gì sau này sẽ vẫn không thích như vậy biết đâu em không những thích tôi mà còn rất rất yêu tôi nữa
- Sao có thể chứ.
- Vì người này sao
Anh ném lên mặt bàn một tập ảnh.
Cô nhìn tập ảnh thì ngạc nhiên. Trong ảnh là hình của cô và Huỳnh Đông.
- Anh lén điều tra tôi
- Em nghĩ tôi cứ vậy lấy em mà không điều tra một chút gì về vợ của mình sao.
- Anh biết Huỳnh Đông là người tôi yêu mà.
Anh cười lạnh, bá đạo nói: Giờ hắn sẽ không còn là người em yêu nữa. Bắt đầu từ bây giờ người em phải yêu là tôi.
- Không thể nào, tôi không yêu anh.
Anh bước lên tiến lại gần cô, nhìn vào mắt anh cô cảm nhận được một cơn phong ba đang sắp ập đến.
Cô bước giật lùi đến khi lưng chạm vào tường định quay người tránh anh thì cánh tay anh giơ lên làm cô hốt hoảng ' a ' lên một tiếng. Cô tưởng anh sẽ đánh mình nhưng khi mở mắt ra nhìn thì thấy tay anh chống lên tường giam cô đứng trong vòm ngực của mình. Cô ngước lên nhìn anh. Cảm giác anh thật cao. Cô vốn không thấp, với thân hình của một cô gái cô cao 1m68 thì cũng không phải quá thấp nhưng khi đứng với anh cô có cảm giác mình thật nhỏ bé