Cốc! cốc! cốc
- Ai vậy nhỉ, chắc không phải tìm mình. Hay là phục vụ phòng.
- Xin hỏi cô là cô Diệp đúng không ạ?
- Vâng là tôi đây.
- Chào cô chúng tôi mang lễ phục đến để cô chọn. Còn đây là chuyên gia trang điểm Jonly Phạm. Phương tiên sinh cho gọi chúng tôi đến để giúp cô trang điểm cho bữa tiệc tối nay.
À! vâng! xin mời vào.
Y Lan lúng túng tránh đường mở rộng cửa để họ vào.
Đoàn người lập tức tiến vào.
Y Lan bị hoa cả mắt với đống đồ họ mang tới. Một giá treo trên đó không biết là bao nhiêu bộ quần áo nữa. Cô còn suýt không đứng vững khi nhìn thấy đống đồ trang sức và giày dép.
- Thưa cô! thưa cô
Y Lan sực tỉnh, lấy lại tinh thần
- À vâng.
- Mời cô xem những mẫu trang phục mới nhất của chúng tôi.
Y Lan nhìn đống đồ đến hoa cả mắt. Cô lúng túng chọn đại một bộ mà cô cho là khá kín đáo.
- Đây bộ này đi.
- Cô rất tinh mắt, bộ này rất thích hợp với dạ tiệc tối nay. Đây là mẫu trang sức mời cô xem qua.
Sau khi chọn xong, rồi lại trang điểm vật vã vậy mà cũng mất mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi họ rời đi cô liếc mắt nhìn cánh cửa khép lại rồi thở phào. Nhìn lại mình trong gương cô không nghĩ đó lại là mình. Chưa bao giờ cô ăn mặc như vậy.
Váy cúp ngực màu tím nhạt kèm theo những chiếc nơ nhỏ xung quanh, tóc búi cao để lộ chiếc cổ cao, trắng trẻo mịn màng
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
Người đứng trước cửa là trợ lý Trần
- Diệp tiểu thư đã đến giờ đến buổi dạ tiệc.
- À! Vâng!
Cô Bước ra đi theo trợ lý Trần đi xuống sảnh.
Cô định hỏi Cảnh Hàn đâu nhưng ấp úng không nói lên lời.
Ra xe vừa cúi người chui vào xe cô hốt hoảng khi nhìn thấy anh ngồi ở đó.
Thấy cô ngập ngừng mãi không vào anh lên tiếng.
- Còn chuyện gì sao?
- Không! không có gì?
- Vậy còn không mau đi!
- Vâng! được
Cô lật đật ngồi vào xe, cố gắng nhích ra phía sát cửa để lại giữa hai người một khoảng trống.
Cô cảm thấy không thoải mái khi ăn mặc như vậy trước mặt anh.
Xe chạy một lúc thì dừng trước cửa khách sạn nơi tổ chức tiệc.
Trước cửa khách sạn được trải thảm đỏ, nhân viên khách sạn thấy hai người đến liền cung kính cúi chào.
Cô đi theo anh vào bên trong. Bên trong phòng tiệc đều là những người ăn mặc sang trọng, đeo trên người những món đồ trang sức đắt tiền.
Khi cô và anh bước vào dường như tất cả các anh mắt mọi người đều hướng về hai người.
Cảnh Hàn tiến lên chào hỏi và trò chuyện với một vài người quen trong giới kinh doanh.
Cô đứng cạnh anh một lúc thì lui lại phía sau tìm một chỗ vẳng vẻ để ngồi.
Cô không quen tham gia các bữa tiệc như vây, cô cũng không quen ai nên không muốn làm ảnh hưởng đến anh đi xã giao làm ăn.
Lúc này cô thật sự cảm thấy đói bụng, nhìn thấy các món ăn trên bàn càng khiến cô đói hơn. Liếc mắt ngó xung quanh thấy không ai chu ý đến mình cô bắt đầu cầm đĩa lên chọn cho mình một vài món ăn.
Đang ăn con tôm ngon lành thì cô bị một người vỗ vai làm cô giật mình suýt rơi đĩa thức ăn.
- Này!
- Ôi! làm mình giật thót tim.
- Hì! trốn ra đây ăn vụng hả.
- Sao cậu lại ở đây.
- Mình ra đây để tham dự bữa tiệc này mà. Sếp mình đang đi giao dịch để ký hợp đồng, nên mình trốn ra đây kiếm gì ăn. Đói quá bận làm việc đến giờ đã ăn được gì đâu, mình sắp xỉu đến nơi rồi. Cậu cũng theo Phương Cảnh Hàn tới đây hả. Anh ta đâu rồi.
- Ai vậy nhỉ, chắc không phải tìm mình. Hay là phục vụ phòng.
- Xin hỏi cô là cô Diệp đúng không ạ?
- Vâng là tôi đây.
- Chào cô chúng tôi mang lễ phục đến để cô chọn. Còn đây là chuyên gia trang điểm Jonly Phạm. Phương tiên sinh cho gọi chúng tôi đến để giúp cô trang điểm cho bữa tiệc tối nay.
À! vâng! xin mời vào.
Y Lan lúng túng tránh đường mở rộng cửa để họ vào.
Đoàn người lập tức tiến vào.
Y Lan bị hoa cả mắt với đống đồ họ mang tới. Một giá treo trên đó không biết là bao nhiêu bộ quần áo nữa. Cô còn suýt không đứng vững khi nhìn thấy đống đồ trang sức và giày dép.
- Thưa cô! thưa cô
Y Lan sực tỉnh, lấy lại tinh thần
- À vâng.
- Mời cô xem những mẫu trang phục mới nhất của chúng tôi.
Y Lan nhìn đống đồ đến hoa cả mắt. Cô lúng túng chọn đại một bộ mà cô cho là khá kín đáo.
- Đây bộ này đi.
- Cô rất tinh mắt, bộ này rất thích hợp với dạ tiệc tối nay. Đây là mẫu trang sức mời cô xem qua.
Sau khi chọn xong, rồi lại trang điểm vật vã vậy mà cũng mất mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi họ rời đi cô liếc mắt nhìn cánh cửa khép lại rồi thở phào. Nhìn lại mình trong gương cô không nghĩ đó lại là mình. Chưa bao giờ cô ăn mặc như vậy.
Váy cúp ngực màu tím nhạt kèm theo những chiếc nơ nhỏ xung quanh, tóc búi cao để lộ chiếc cổ cao, trắng trẻo mịn màng
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình.
Người đứng trước cửa là trợ lý Trần
- Diệp tiểu thư đã đến giờ đến buổi dạ tiệc.
- À! Vâng!
Cô Bước ra đi theo trợ lý Trần đi xuống sảnh.
Cô định hỏi Cảnh Hàn đâu nhưng ấp úng không nói lên lời.
Ra xe vừa cúi người chui vào xe cô hốt hoảng khi nhìn thấy anh ngồi ở đó.
Thấy cô ngập ngừng mãi không vào anh lên tiếng.
- Còn chuyện gì sao?
- Không! không có gì?
- Vậy còn không mau đi!
- Vâng! được
Cô lật đật ngồi vào xe, cố gắng nhích ra phía sát cửa để lại giữa hai người một khoảng trống.
Cô cảm thấy không thoải mái khi ăn mặc như vậy trước mặt anh.
Xe chạy một lúc thì dừng trước cửa khách sạn nơi tổ chức tiệc.
Trước cửa khách sạn được trải thảm đỏ, nhân viên khách sạn thấy hai người đến liền cung kính cúi chào.
Cô đi theo anh vào bên trong. Bên trong phòng tiệc đều là những người ăn mặc sang trọng, đeo trên người những món đồ trang sức đắt tiền.
Khi cô và anh bước vào dường như tất cả các anh mắt mọi người đều hướng về hai người.
Cảnh Hàn tiến lên chào hỏi và trò chuyện với một vài người quen trong giới kinh doanh.
Cô đứng cạnh anh một lúc thì lui lại phía sau tìm một chỗ vẳng vẻ để ngồi.
Cô không quen tham gia các bữa tiệc như vây, cô cũng không quen ai nên không muốn làm ảnh hưởng đến anh đi xã giao làm ăn.
Lúc này cô thật sự cảm thấy đói bụng, nhìn thấy các món ăn trên bàn càng khiến cô đói hơn. Liếc mắt ngó xung quanh thấy không ai chu ý đến mình cô bắt đầu cầm đĩa lên chọn cho mình một vài món ăn.
Đang ăn con tôm ngon lành thì cô bị một người vỗ vai làm cô giật mình suýt rơi đĩa thức ăn.
- Này!
- Ôi! làm mình giật thót tim.
- Hì! trốn ra đây ăn vụng hả.
- Sao cậu lại ở đây.
- Mình ra đây để tham dự bữa tiệc này mà. Sếp mình đang đi giao dịch để ký hợp đồng, nên mình trốn ra đây kiếm gì ăn. Đói quá bận làm việc đến giờ đã ăn được gì đâu, mình sắp xỉu đến nơi rồi. Cậu cũng theo Phương Cảnh Hàn tới đây hả. Anh ta đâu rồi.