Cảnh Hàn quay sang kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.
- Cô ấy là Diệp Y Lan
- Diệp Y Lan! Đàm Phong hiểu ra vấn đề cười nhìn Du Hạo.
- Du Hạo cậu đổi khẩu vị, định mệnh đời cậu lần này là vợ bạn
- Ấy! không hề! Mình hôm nay mới biết cô ấy là vợ của đầu gỗ nha.
- Thật không ngờ chúng ta chơi với nhau lâu như vậy giờ mới nhìn ra gu thẩm mỹ về phụ nữ của các cậu giống nhau.
- Ai thèm giống cậu ta. Cậu ta chỉ thích hoa khôi, người mẫu, diễn viên.. Tớ đây chưa bao giờ thích
Cảnh Hàn lên tiếng.
- Tớ cũng thích các em ngoan hiền chính trực chứ bộ.
Du Hạo nên tiếng phản bác
- Vậy cậu muốn tôi nhường cô ấy cho cậu.
- Thôi được rồi đừng làm em gái nhỏ đây sợ, chuyện đàn ông để sau đi.
Đàm Phong cười đổi chủ đề
- Em gái, tôi gọi em là Y Lan nhé. Từ nãy chúng tôi chỉ đùa thôi, đừng sợ nhé.
Cô liếc nhìn Cảnh Hàn rồi quay sang nhìn Đàm Phong nói
- Không sao, tôi không để ý.
- Được rồi cũng đến giờ cơm chúng ta vào bàn rồi vừa ăn vừa nói. Hôm nay có Du đại công tử thiết đãi chúng ta cứ ăn thỏa thích
Đàm Phong vỗ vai Du Hạo đứng lên.
- Trời! sao tôi lại có những người bạn như các cậu nhỉ. Trái tim tôi đang tan vỡ, vậy mà các cậu lỡ móc thêm hầu bao của tôi.
Du Hạo nhăn nhó.
- Chẳng phải cậu là chủ sao
Cảnh Hàn cũng nắm tay cô đi về phía bàn ăn
- Các cậu thật nhẫn tâm, không hiểu tại sao tôi lại đi kết bạn với các cậu.
- Giờ hối hận rồi sao
Đàm Phong cười sảng khoái
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong sự vui vẻ, và tiếng cười đùa của ba người bạn. Cô cũng bị lôi kéo hòa mình vào sự vui vẻ đó. Cô không ngờ rằng ba người đàn ông trước mặt cô lại chính là những người có địa vị và danh vọng trong xã hội. Khi bữa ăn kết thúc Cảnh Hàn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.
- Em về khách sạn trước, tôi còn có việc lát gặp lại em sau.
Cô khẽ gật đầu đồng ý
Cảnh Hàn đưa mắt nhìn sang trợ lý Trần, anh ta liền hiểu ý liền gật đầu đứng dậy.
Cô đi rồi Dù Hạo nhìn Cảnh Hàn nheo mắt cười
- Thật không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy một mặt khác của cậu. Rất dịu dàng, yêu cô ấy thật rồi sao
- Cậu cho là vậy sao?
- Còn không phải? Mình thấy cô bé đó không giống những người phụ nữ khác, trong sáng, ngây thơ. Chẳng lẽ cậu không động lòng.
- Mình không bao giờ để phụ nữ lên hàng đầu.
- Thật không! vậy nếu cậu không thích cô ấy, mình có xen vào cũng không sao phải không.
Nghe Du Hạo nói Cảnh Hàn liếc mắt nhìn thẳng anh.
- Cậu có ý gì, lời cậu nói là thật.
Du Hạo cười nửa miệng
- Nếu cậu không thích cô ấy, mình có quyền theo đuổi mà! không phải sao? Nếu cô ấy thích mình thì đó là lựa chọn của cô ấy.
- Cô ta là vợ mình.
Du Hạo nhún vai
- Mình không ngại lấy một phụ nữ đã trải trải qua một lần hôn nhân. Chỉ cần cô ấy thích mình là được
Với cả cậu đâu coi trọng cuộc hôn nhân này, không phải sao! Vậy mình vẫn còn cơ hội với cô bé ấy.
Cảnh Hàn đứng dậy bỏ đi
- Tùy cậu, bữa ăn này mình trả. Mình đi trước.
Nhìn theo bóng lưng dời đi Đàm Phong lên tiếng
- Cậu định xen vào giữa bọn họ thật sao?
- Tên đầu gỗ đó phải cho hắn chút động lực nếu không hắn sẽ không nói ra những gì trong lòng.
Là bạn của cậu ta mình không muốn thấy cậu ta lún sâu vào thù hận
- Cậu nói phải chuyện đã qua lâu rồi nhưng cậu ta vẫn không chút bỏ được. Mình không nghĩ cô bé kia có liên quan đến việc đó.
- Mình hi vọng cậu ta sẽ suy nghĩ sáng suốt.
- Cô ấy là Diệp Y Lan
- Diệp Y Lan! Đàm Phong hiểu ra vấn đề cười nhìn Du Hạo.
- Du Hạo cậu đổi khẩu vị, định mệnh đời cậu lần này là vợ bạn
- Ấy! không hề! Mình hôm nay mới biết cô ấy là vợ của đầu gỗ nha.
- Thật không ngờ chúng ta chơi với nhau lâu như vậy giờ mới nhìn ra gu thẩm mỹ về phụ nữ của các cậu giống nhau.
- Ai thèm giống cậu ta. Cậu ta chỉ thích hoa khôi, người mẫu, diễn viên.. Tớ đây chưa bao giờ thích
Cảnh Hàn lên tiếng.
- Tớ cũng thích các em ngoan hiền chính trực chứ bộ.
Du Hạo nên tiếng phản bác
- Vậy cậu muốn tôi nhường cô ấy cho cậu.
- Thôi được rồi đừng làm em gái nhỏ đây sợ, chuyện đàn ông để sau đi.
Đàm Phong cười đổi chủ đề
- Em gái, tôi gọi em là Y Lan nhé. Từ nãy chúng tôi chỉ đùa thôi, đừng sợ nhé.
Cô liếc nhìn Cảnh Hàn rồi quay sang nhìn Đàm Phong nói
- Không sao, tôi không để ý.
- Được rồi cũng đến giờ cơm chúng ta vào bàn rồi vừa ăn vừa nói. Hôm nay có Du đại công tử thiết đãi chúng ta cứ ăn thỏa thích
Đàm Phong vỗ vai Du Hạo đứng lên.
- Trời! sao tôi lại có những người bạn như các cậu nhỉ. Trái tim tôi đang tan vỡ, vậy mà các cậu lỡ móc thêm hầu bao của tôi.
Du Hạo nhăn nhó.
- Chẳng phải cậu là chủ sao
Cảnh Hàn cũng nắm tay cô đi về phía bàn ăn
- Các cậu thật nhẫn tâm, không hiểu tại sao tôi lại đi kết bạn với các cậu.
- Giờ hối hận rồi sao
Đàm Phong cười sảng khoái
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong sự vui vẻ, và tiếng cười đùa của ba người bạn. Cô cũng bị lôi kéo hòa mình vào sự vui vẻ đó. Cô không ngờ rằng ba người đàn ông trước mặt cô lại chính là những người có địa vị và danh vọng trong xã hội. Khi bữa ăn kết thúc Cảnh Hàn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.
- Em về khách sạn trước, tôi còn có việc lát gặp lại em sau.
Cô khẽ gật đầu đồng ý
Cảnh Hàn đưa mắt nhìn sang trợ lý Trần, anh ta liền hiểu ý liền gật đầu đứng dậy.
Cô đi rồi Dù Hạo nhìn Cảnh Hàn nheo mắt cười
- Thật không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy một mặt khác của cậu. Rất dịu dàng, yêu cô ấy thật rồi sao
- Cậu cho là vậy sao?
- Còn không phải? Mình thấy cô bé đó không giống những người phụ nữ khác, trong sáng, ngây thơ. Chẳng lẽ cậu không động lòng.
- Mình không bao giờ để phụ nữ lên hàng đầu.
- Thật không! vậy nếu cậu không thích cô ấy, mình có xen vào cũng không sao phải không.
Nghe Du Hạo nói Cảnh Hàn liếc mắt nhìn thẳng anh.
- Cậu có ý gì, lời cậu nói là thật.
Du Hạo cười nửa miệng
- Nếu cậu không thích cô ấy, mình có quyền theo đuổi mà! không phải sao? Nếu cô ấy thích mình thì đó là lựa chọn của cô ấy.
- Cô ta là vợ mình.
Du Hạo nhún vai
- Mình không ngại lấy một phụ nữ đã trải trải qua một lần hôn nhân. Chỉ cần cô ấy thích mình là được
Với cả cậu đâu coi trọng cuộc hôn nhân này, không phải sao! Vậy mình vẫn còn cơ hội với cô bé ấy.
Cảnh Hàn đứng dậy bỏ đi
- Tùy cậu, bữa ăn này mình trả. Mình đi trước.
Nhìn theo bóng lưng dời đi Đàm Phong lên tiếng
- Cậu định xen vào giữa bọn họ thật sao?
- Tên đầu gỗ đó phải cho hắn chút động lực nếu không hắn sẽ không nói ra những gì trong lòng.
Là bạn của cậu ta mình không muốn thấy cậu ta lún sâu vào thù hận
- Cậu nói phải chuyện đã qua lâu rồi nhưng cậu ta vẫn không chút bỏ được. Mình không nghĩ cô bé kia có liên quan đến việc đó.
- Mình hi vọng cậu ta sẽ suy nghĩ sáng suốt.