Cuối cùng cũng đấy được anh nằm xuống giường yên ổn.
Cô chống tay định ngồi dậy, miệng lẩm bẩm chửi anh.
- Đô chết tiệt, uống say rồi dở trò. Có muốn tôi băm nát anh ra không.
Cô lại bị một lực kéo cô nằm ngã trở lại tay anh ôm ngang người cô rất chặt không buông.
Cô đánh vào tay anh.
- Này đồ dê xồm buông tôi ra.
Anh không những không buông mà còn ôm cô chặt hơn.
Cô bất lực đành nằm im chờ anh ngủ say.
Không gian yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng thở đều đều của anh.
Cô nhìn anh ngủ không tự chủ tay đưa lên chạm vào môi anh. Mặt đỏ lên lần nữa.
Cô ngắm nhìn anh và cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời ánh trăng vẫn soi sáng làm không khí buổi đêm càng thêm huyền ảo.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ dọi vào mắt làm tỉnh giấc Cảnh Hàn cảm thấy đầu nặng trĩu, anh đưa mắt nhìn căn phòng quen thuộc định nhấc người ngồi dậy nhưng cảm thấy một bên cánh tay nặng trĩu nghiêng đầu nhìn qua đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái đang ôm chặt mình đầu gối lên tay anh ngủ ngon lành.
Lúc đầu anh hơi giật mình sau khi định thần lại nhìn kỹ là cô không hiểu sao tâm trạng lại thả lỏng một chút.
- Sao lại là cô ấy.
Anh cảm thấy đầu nặng nề đưa tay xoa huyệt thái dương. Nhớ lại chuyện hôm qua anh cùng bọn Du Hạo đi uống rượu, anh đã uống rất nhiều, anh đã về nhà quá gia đưa anh lên phòng. Nhớ đến đây thì hình ảnh cô cùng quản gia phảng phất hiện ra trong đầu anh. Anh nhớ lúc anh lờ mờ tỉnh lại anh thấy mình ngồi dựa vào cô, để cô đút cho mình nước gì đó uống. Liếc mắt nhìn lên tủ đầu giường thấy cốc trà giải rượu vẫn còn đó.
- Vậy là mình không nhìn nhầm.
Anh cúi nhìn người trong lòng cô ngủ rất say ngũ quan tinh tế, khuôn mặt nằm nghiêng một bên gối đầu lên tay anh. Mái tóc xoăn từng lọn xoã dài lung tung phủ lên tay anh. Tóc cô rất mềm mại. Làn da cô trắng hồng mịn màng, lông mi dài và dày công lên rất đẹp. Đôi môi đỏ hồng tự nhiên rất cuốn hút.
Anh nhíu mày nhớ lại, anh có cảm giác rất rõ ràng cô và anh chưa phát sinh chuyện gì. Nhưng sao cảm giác anh và cô điên cuồng cuốn quýt lại rõ ràng như vậy.
Anh nhớ rõ cả giọt nước mắt của cô chảy vào mặt anh khi anh điên cuồng hôn và khám phá thân thể cô. Hình như lúc đó anh đã dừng lại. Nhíu mày không thể nhớ gì nữa anh nặng nề thở hắt ra một cái.
Dường như cảm giác không thoải mái cô xoay người tìm tư thế thoải mái rúc sâu vào lòng anh ngủ tiếp.
Tóc cô vướng vào cổ vào ngực anh làm anh hơi nhột. Mùi hương trên tóc cô hoà quyện cùng mùi hương thanh mát của cơ thể bay vào mũi anh.
Anh cảm giác cơ thể mình có gì đó phản ứng nó như muốn bừng tỉnh vươn ra ngoài lớp vỏ bọc bên ngoài.
Anh rút mạnh cánh tay cô đang gối lên về. Anh cảm giác chỉ cần chạm vào cô là mình mất khống chế. Anh cần tắm nước lạnh để dập tắt những ý nghĩ đen tối này.
Bị giật mình cô tỉnh giấc dụi mắt nhìn anh.
Anh quay mặt đi không nhìn cô. Động tác ngái ngủ của rất mê người.
Cô tỉnh táo định thần lại phát hiện mình ở trên giường anh hôm qua đã không về phòng.
Đưa tay tự đập trán mình.
- chết tiệt! sao mình lại ngủ quên chứ.
Cô bối dối không dám nhìn anh.
- Đã dậy rồi thì ra khỏi phòng tôi đi.
- Ờ! ờ! được.
Cô bật dậy như cái máy chạy ra khỏi phòng. Bước đến cửa cô dừng lại lẩm bẩm:
- Mà có phải mình muốn ở đây đâu chứ rõ ràng anh ta ôm chặt mình không buông mà.
Cô tức giận quay đầu lại.
- Này anh! tôi đây không phải là muốn ở trong phòng của anh đâu nhé. Anh lần sau có uống say thì cũng đừng có làm phiền tôi nghe chưa
Nói xong cô phi như bay chạy về phòng mình.
Vừa chạy ra ngoài cô gặp quản gia, cô không dám ngẩng đầu nhìn ông.
- Chào thiếu phu nhân
- Chào chú
Ông nhìn cô khó hiểu.
- Sao cô ấy chạy nhanh vậy.
Cảnh Hàn đến công ty tâm tình khá tốt khiến nhân viên vui hơn được thưởng Tết.
Đang ngồi thì điện thoại đổ chuông.
- Alo
- Bạn Cảnh Hàn thân mến hôm qua bạn làm mình mệt quá đến hôm nay mình rất đau đầu bạn bồi thường cho mình thế nào đây.
- Này không lẽ mình lấy rượu đổ vào miệng cậu chắc. Ít nói nhảm đi.
- Bạn thân của tôi à cậu thật không có nghĩa khí, mình vì cậu mà xả thân bồi quân tử. Cậu không những không cảm kích lại còn nói những lời làm đau lòng mình như vậy.Ôi! tôi đau lòng quá
- Sit! được rồi hợp đồng ở Hồng Kông sẽ duyệt cho câu.
- Ai da vậy mới đúng là bạn tốt của mình. Chỉ có cậu mới hiểu mình thôi.
- Đừng nói nhảm nữa không còn việc gì mình tắt máy đây.
- Từ từ! bạn thân ơi! Hội nghị thường niên năm nay mình tổ chức ở Đảo Phía Nam cậu nhớ nể mặt mình mà tới đó. Nhớ mang theo cô dâu nhỏ đến cùng. Mình sẽ để cho hai người một không gian thật lãng mạn để bồi dưỡng tình cảm.
Cậu không cần cảm ơn mình đâu, mình sẵn sàng vì anh em mà hi sinh.
Cảnh Hàn ngán ngẩm lên tiếng: cậu mà nói nữa mình sẽ không đi
- Được rồi! được rồi mình cúp máy đây. Đừng tức giận. Nhớ phải đưa cô dâu nhỏ đến đấy
Nói rồi Du Hạo nhanh chóng cúp máy.
Cô chống tay định ngồi dậy, miệng lẩm bẩm chửi anh.
- Đô chết tiệt, uống say rồi dở trò. Có muốn tôi băm nát anh ra không.
Cô lại bị một lực kéo cô nằm ngã trở lại tay anh ôm ngang người cô rất chặt không buông.
Cô đánh vào tay anh.
- Này đồ dê xồm buông tôi ra.
Anh không những không buông mà còn ôm cô chặt hơn.
Cô bất lực đành nằm im chờ anh ngủ say.
Không gian yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng thở đều đều của anh.
Cô nhìn anh ngủ không tự chủ tay đưa lên chạm vào môi anh. Mặt đỏ lên lần nữa.
Cô ngắm nhìn anh và cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời ánh trăng vẫn soi sáng làm không khí buổi đêm càng thêm huyền ảo.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ dọi vào mắt làm tỉnh giấc Cảnh Hàn cảm thấy đầu nặng trĩu, anh đưa mắt nhìn căn phòng quen thuộc định nhấc người ngồi dậy nhưng cảm thấy một bên cánh tay nặng trĩu nghiêng đầu nhìn qua đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái đang ôm chặt mình đầu gối lên tay anh ngủ ngon lành.
Lúc đầu anh hơi giật mình sau khi định thần lại nhìn kỹ là cô không hiểu sao tâm trạng lại thả lỏng một chút.
- Sao lại là cô ấy.
Anh cảm thấy đầu nặng nề đưa tay xoa huyệt thái dương. Nhớ lại chuyện hôm qua anh cùng bọn Du Hạo đi uống rượu, anh đã uống rất nhiều, anh đã về nhà quá gia đưa anh lên phòng. Nhớ đến đây thì hình ảnh cô cùng quản gia phảng phất hiện ra trong đầu anh. Anh nhớ lúc anh lờ mờ tỉnh lại anh thấy mình ngồi dựa vào cô, để cô đút cho mình nước gì đó uống. Liếc mắt nhìn lên tủ đầu giường thấy cốc trà giải rượu vẫn còn đó.
- Vậy là mình không nhìn nhầm.
Anh cúi nhìn người trong lòng cô ngủ rất say ngũ quan tinh tế, khuôn mặt nằm nghiêng một bên gối đầu lên tay anh. Mái tóc xoăn từng lọn xoã dài lung tung phủ lên tay anh. Tóc cô rất mềm mại. Làn da cô trắng hồng mịn màng, lông mi dài và dày công lên rất đẹp. Đôi môi đỏ hồng tự nhiên rất cuốn hút.
Anh nhíu mày nhớ lại, anh có cảm giác rất rõ ràng cô và anh chưa phát sinh chuyện gì. Nhưng sao cảm giác anh và cô điên cuồng cuốn quýt lại rõ ràng như vậy.
Anh nhớ rõ cả giọt nước mắt của cô chảy vào mặt anh khi anh điên cuồng hôn và khám phá thân thể cô. Hình như lúc đó anh đã dừng lại. Nhíu mày không thể nhớ gì nữa anh nặng nề thở hắt ra một cái.
Dường như cảm giác không thoải mái cô xoay người tìm tư thế thoải mái rúc sâu vào lòng anh ngủ tiếp.
Tóc cô vướng vào cổ vào ngực anh làm anh hơi nhột. Mùi hương trên tóc cô hoà quyện cùng mùi hương thanh mát của cơ thể bay vào mũi anh.
Anh cảm giác cơ thể mình có gì đó phản ứng nó như muốn bừng tỉnh vươn ra ngoài lớp vỏ bọc bên ngoài.
Anh rút mạnh cánh tay cô đang gối lên về. Anh cảm giác chỉ cần chạm vào cô là mình mất khống chế. Anh cần tắm nước lạnh để dập tắt những ý nghĩ đen tối này.
Bị giật mình cô tỉnh giấc dụi mắt nhìn anh.
Anh quay mặt đi không nhìn cô. Động tác ngái ngủ của rất mê người.
Cô tỉnh táo định thần lại phát hiện mình ở trên giường anh hôm qua đã không về phòng.
Đưa tay tự đập trán mình.
- chết tiệt! sao mình lại ngủ quên chứ.
Cô bối dối không dám nhìn anh.
- Đã dậy rồi thì ra khỏi phòng tôi đi.
- Ờ! ờ! được.
Cô bật dậy như cái máy chạy ra khỏi phòng. Bước đến cửa cô dừng lại lẩm bẩm:
- Mà có phải mình muốn ở đây đâu chứ rõ ràng anh ta ôm chặt mình không buông mà.
Cô tức giận quay đầu lại.
- Này anh! tôi đây không phải là muốn ở trong phòng của anh đâu nhé. Anh lần sau có uống say thì cũng đừng có làm phiền tôi nghe chưa
Nói xong cô phi như bay chạy về phòng mình.
Vừa chạy ra ngoài cô gặp quản gia, cô không dám ngẩng đầu nhìn ông.
- Chào thiếu phu nhân
- Chào chú
Ông nhìn cô khó hiểu.
- Sao cô ấy chạy nhanh vậy.
Cảnh Hàn đến công ty tâm tình khá tốt khiến nhân viên vui hơn được thưởng Tết.
Đang ngồi thì điện thoại đổ chuông.
- Alo
- Bạn Cảnh Hàn thân mến hôm qua bạn làm mình mệt quá đến hôm nay mình rất đau đầu bạn bồi thường cho mình thế nào đây.
- Này không lẽ mình lấy rượu đổ vào miệng cậu chắc. Ít nói nhảm đi.
- Bạn thân của tôi à cậu thật không có nghĩa khí, mình vì cậu mà xả thân bồi quân tử. Cậu không những không cảm kích lại còn nói những lời làm đau lòng mình như vậy.Ôi! tôi đau lòng quá
- Sit! được rồi hợp đồng ở Hồng Kông sẽ duyệt cho câu.
- Ai da vậy mới đúng là bạn tốt của mình. Chỉ có cậu mới hiểu mình thôi.
- Đừng nói nhảm nữa không còn việc gì mình tắt máy đây.
- Từ từ! bạn thân ơi! Hội nghị thường niên năm nay mình tổ chức ở Đảo Phía Nam cậu nhớ nể mặt mình mà tới đó. Nhớ mang theo cô dâu nhỏ đến cùng. Mình sẽ để cho hai người một không gian thật lãng mạn để bồi dưỡng tình cảm.
Cậu không cần cảm ơn mình đâu, mình sẵn sàng vì anh em mà hi sinh.
Cảnh Hàn ngán ngẩm lên tiếng: cậu mà nói nữa mình sẽ không đi
- Được rồi! được rồi mình cúp máy đây. Đừng tức giận. Nhớ phải đưa cô dâu nhỏ đến đấy
Nói rồi Du Hạo nhanh chóng cúp máy.