Chương 76
Không một chút gì sao, cậu không nhìn thấy ai à.
Mình chỉ nhớ hôm đó mình đứng sát mép hồ mình nhìn thấy một cành hoa nên với hái và rơi xuống, khi rơi xuống mình cố vùng vẫy nước đầy mặt mình nên mình gần như không mở mắt được, và rất khó thở. Dần mình cứ chìm xuống đến khi mình cảm nhận có người ôm mình từ phía sau mình không biết đó là ai và mình đã ngất đi. Khi tỉnh lại mình đã ở trạm y tế.
- Ủa các cậu có thấy kỳ lạ không
- Sao vậy
Y Lan và Mẫn Quân cùng nhìn theo Giai Tuệ
- Trong bản danh sách này rõ ràng không có tên người tham gia là Cảnh Dự, vậy tại sao hôm đó cậu ta lại ở đó
- Uh phải ha. Chúng ta đi như vậy đều có điểm danh mà hôm đó lên xe mình cũng đâu có thấy cậu ta nên cũng không để ý
- Phải ! cậu nói mình mới nhớ. Trong danh sách này không có tên cậu ta. Thảo nào khi về thiếu một người mà không thấy ai nói gì. Vậy cậu ta ở đó bằng cách nào.
- Phương Cảnh Hàn điều tra khá kỹ vậy anh ta không thắc mắc việc này sao. Anh ta điều tra kỹ đến nỗi hôm đó mình mặc gì còn ghi lại được này. Vậy tại sao lại không ghi gì về việc này.
- Mình không biết, không thấy nói gì.
- Này ! thử hỏi Huỳnh Đông xem vì hồi đó anh ta học khóa trên lại trong đoàn thanh niên nên chắc biết.
- Uh, mình cần tìm hiểu lại việc này xem sao.
- Được rồi đừng lo lắng bọn mình cũng sẽ giúp cậu liên lạc với một số bạn trong lớp để hỏi lại việc này xem có ai nhìn thấy gì không.
Bây giờ về nghỉ ngơi đã.
- Phải đó về thôi
Ba cô gái chia tay nhau rời khỏi tòa nhà. Cô muốn đi bộ một lát nên không gọi xe mà đi bộ dọc theo con đường. Cô dừng lại và ngồi xuống ghế đá một vườn hoa ven đường. Chuyện này đến với cô thật bất ngờ lúc này đây cô vẫn chưa thể lấy lại thăng bằng để tỉnh táo suy nghĩ mọi vấn đề. Cái chết của Cảnh Dự thật sự khiến cô bàng hoàng và xót xa. Nhưng cô phát hiện ra rằng điều khiển mình đau lòng đến ngạt thở chính là cô yêu người đàn ông này, còn anh thì lại hận cô. Trước đây khi cô yêu Huỳnh Đông cô và anh đến với nhau rất tự nhiều mọi người nhìn cô và anh xứng đôi vừa lứa ghép hai người với nhau. Cô cũng không ghét anh mọi chuyện cứ như vậy tự nhiên mà đến rất tốt đẹp anh cũng rất tốt với cô. Cô từng thấy rất nhiều bạn của mình đau khổ vì tình yêu, người thì yêu không được đáp lại, người thì người yêu phụ bạc, có những người khi đau khổ quá họ tìm đến cái chết. Còn cô và Huỳnh Đông như mặt hồ lặng sóng cứ bình yên, cô và anh chưa. một lần to tiếng khiến cô cho rằng mình và anh thật sự rất hợp và ăn ý với nhau Bạn bè còn ca ngợi cô tốt số tìm được người yêu tâm lý. Giờ đây cô phát hiện khi phải chia tay Huỳnh Đông mặc dù là bị ép buộc nhưng cảm giác trong lòng chỉ là nuối tiếc một đoạn tình cảm đã qua, giữa cô và Cảnh Hàn mặc dù gặp nhau không lâu nhưng rung động người đàn ông này mang lại cho cô hoàn toàn khác khi cô ở cạnh Huỳnh Đông. Khi ở cạnh Huỳnh Đông cô coi đó là một sự mặc nhiên bình thường, còn khi ở cạnh Cảnh Hàn cô luôn có một cảm giác thấp thỏm, nhịp tim luôn không thể khống chế, thậm chí luống cuống khi ở cạnh anh. Cô luôn có cảm giác anh đọc được tâm tư của mình nên nhiều khi luống cuống che giấu không dám nhìn thẳng anh.
Giờ đây điều làm cô đau khổ là mình yêu anh còn anh đổi với mình lại chỉ có hận, anh đến với mình là cả một chuỗi tính toán. Trong lòng anh cô không là gì cả.