• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84

Vậy cậu có thích anh ta không.

- Mình... mình không biết

- Ay da nhìn là biết ngay cậu động lòng với anh ta rồi, còn phải nói. Anh ta đối xử với cậu tốt chứ.

- Cũng tương đối tốt, anh ấy là người khá tâm lý.

- Cậu đã tìm hiểu rõ về anh ta chưa. Qua vài lần tiếp xúc mình nghĩ anh ấy là người tốt, nếu cậu thích thì đồng ý người ta đi.

- Nhưng mình sợ, hoàn cảnh anh ấy hoàn hảo như vậy liệu anh ấy có yêu mình thật không.

Y Lan trầm tư.

- Mình chẳng biết khuyên cậu thế nào, qua chuyện của mình, mình thấy tình cảm con người ta thật khó nói lắm. Hôm nay nói yêu ngày mai có thể hết yêu ngay đấy

- Còn cậu thì sao Y Lan. Cậu và Phương Cảnh Hàn thế nào. Từ khi biết chuyện anh ta thế nào.

- Chẳng thế nào cả, lạnh lùng, khó đoán.

- Vậy cậu thì sao, có yêu anh ta không.

Cô trầm mặc.

- Yêu thì sao, tình cảm đó cũng chỉ là một phía, không được đáp lại.

Giai Tuệ tức giận đập bàn

- Đàn ông thật khó hiểu, hôm qua vừa yêu đấy, hôm nay đã quay ngoắt 180°. Mình nhất định sẽ không để mình bị vướng vào tình cảm như các cậu. mệt lắm.

Mẫn Quân nhìn cô nói

- Cậu đã xác định tình cảm của cậu với anh ta như vậy, hai người còn đang là vợ chồng. Sao cậu không mạnh dạn bày tỏ tình cảm của cậu với anh ta. Chuyện của Cảnh Dự chỉ là hiểu lầm cậu dù sao cũng là người bị rơi xuống hồ, cậu đâu có lỗi gì. Hãy nói rõ với anh ta đi.

- Mình biết nói gì bây giờ, người ta đâu có thích mình, nói ra mất công bị từ chối.

- Haiiii .... mình nghĩ hai cậu đúng là đồng bệnh tương lân. Yêu mà không dám nói. Mình nghĩ con gái cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, yêu thì nói ra sợ gì xấu hổ. Ai cấm nữ nhi không được tỏ tình trước. Các cậu mà không nói đến lúc bị người khác cướp mất rồi lúc đó ngồi đó mà khóc. Mình sau này sẽ không để mình rơi vào trường hợp như các cậu, mình sẽ chẳng yêu ai hết, vậy là xong.

Hai cô gái kia nghe vậy liền bật cười.

Tối đó cô quay về biệt thự nghĩ lại lời Giai Tuệ nói thấy cũng có lý, nhưng cô vẫn ngại không biết mở lời như thế nào. Cô quyết định làm vài món ăn cho anh trước, dù sao cũng nên thể hiện thành ý, sau này mọi việc được sáng tỏ thì sẽ nói.

Cô liền thay quần áo rồi vào bếp nhờ dì bếp hướng dẫn cô làm vài món. Nấu xong cũng là lúc anh về đến, cô chạy lại giúp anh treo áo khoác

- Để em giúp anh, cơm xong rồi anh thay đồ rồi xuống ăn cơm.

Anh nhìn cô không nói gì, lẳng lặng bước lên lầu.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm cơm anh không nói gì khiến cô cũng bối rối không biết nên nói gì, nghĩ đến việc ở công ty cô rụt rè nói.

- Việc ở công ty hôm nay thật sự xin lỗi anh, là em sơ xuất không xem kỹ.

Anh liếc cô rồi lạnh lùng lên tiếng.

- Nếu đã không có năng lực tốt nhất cô nên rút lui, ở nhà làm tốt bổn phận của mình.

- Không, em sẽ rút kinh nghiệm, lần sau sẽ không như vậy nữa.

- Nếu còn sai phạm cô nghĩ mình còn gì để đền trả nợ cho tôi

- Em....

Cô bặm môi không biết nói gì

Anh buông đũa đi ra khỏi phòng ăn

Sau khi về phòng tắm rửa xong nhìn thời gian đã khuya mà vẫn chưa thấy về phòng đoán anh ở thư phòng làm việc cô liền rón rén qua đó xem thế nào. Đúng như cô đoán anh đang ngồi xem tài liệu gì đó rất chăm chú.

Nhìn bát canh táo đỏ ngân nhĩ mình làm cho anh cô thở hắt ra một cái rồi nhẹ gõ cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK