• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nào bánh kẹo đồ tết, quần áo cho ba mẹ cô, thêm quần áo biếu bố mẹ Phó Tranh coi như cảm ơn vì đã cho cô “kí túc” free. Mua bon tay quá chả mấy chốc mà đầy hai giỏ hàng.

Ra gần đến quầy thanh toán, Mộc Hạ đang tay nũng nịu đòi bế xuống:

“Anh cho em xuống đi, ngoài đó kẻo người ta nhìn, nhanh.”

“Ai dám nhìn Phu nhân của anh.”

Nói vậy chứ hắn vẫn nhấc cô xuống, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất an toàn. Ngồi trên đó vui thì vui thật nhưng mà ngồi lâu chóng mặt quá.

Mộc Hạ đứng xuống, chỉnh lại quần áo một chút, rồi đẩy xe đến quầy thanh toán:

“Thanh toán giúp tôi.”

“Quý khách đợi một chút ạ.”

Vì mua khá nhiều đồ nên nhân viên bán hàng kiểm tra hơi lâu.

“Dạ hóa đơn của quý khách đây ạ.”

Mộc Hạ cầm tờ hóa đơn lên xem qua, hôm nay tiêu tốn khá nhiều, may sao lúc trước cô tiết kiệm mỗi tháng giảm phần tiêu vặt mà gia đình gửi, cho lại đi làm thêm ở quán cafe nên đủ tiền mua sắm ngày tết.

“Quẹt thẻ giúp em với ạ.”

Mộc Hạ lấy thẻ tín dụng trong túi đưa cho nhân viên, bất ngờ Phó Tranh cản lại. Mặt đầy khó hiểu:

“Em làm gì vậy?”

“Thanh toán?”_ Mặt cô còn khó hiểu hơn nhìn lại hắn.

Đôi mày nhăn lại, Phó Tranh giựt lấy thẻ nhét lại túi cô, gương mặt hết sức không vui:

“Để anh, dù sao quà này cũng mang về quê, coi như quà ra mắt của anh đối với mọi người đi.”

“Không được. Em nhờ vả gia đình anh nhiều rồi, với cả chỗ này cũng không ít tiền…”

Thấy cô cương quyết như vậy, Phó Tranh không nói không rằng xách cô một mạch ra góc khuất.

“Em có để anh trả tiền không?”

Mộc Hạ nhất quyết lắc đầu, tiền chứ có phải lá mít đâu, nhiều như vậy nói trả là trả hả?

“Không, nhất quyết không là KHÔNG.”

Cừu nhỏ nói không nghe, cứng đầu là phải chỉnh ngay.

Phó Tranh chả nói chả rằng, nhấc bổng cô ngồi lên đám thùng chất gần đó, ghé sát lại:

“Em không nghe lời anh?”

Tuy hơi sợ một chút, bàn tay hơi run run phải bám vào cánh tay chắc khỏe kia, nhưng Mộc Hạ vẫn nhất quyết tỏ ra mạnh mẽ:

“Đúng vậy.”

*Ưmm*

Bất ngờ miệng cô bị khóa lại không thể nói thêm câu gì. Miệng lưỡi hắn không ngừng cắn mút tấn công đồn dập, mạnh mẽ đến nỗi phát ra những âm thanh ngượng ngịu.

Bị hôn đến nhũn cả người, Mộc Hạ yếu ớt bám lấy cổ hắn để khỏi bị rơi.

“Thế nào? Nghe lời không?”

Mộc Hạ vừa xoa cánh môi sưng đỏ, đôi mắt long lanh đỏ nhìn về phía Phó Tranh, mặt đầy ủy khuất:

“Anh…em…Không.”

Phó Tranh gật đầu, cô hôm nay bướng bỉnh quá rồi. Hắn mạnh tay hơn nữa vậy. Hắn tiến lại gần, nắm lấy eo cô kéo sát lại.

Mộc Hạ ngờ hoặc kêu nhỏ:

“Anh…anh tính làm gì? Cho em xuống.”

Mặt hắn ngày càng gần mặt cô khoảng cách chỉ còn vài cm nữa thôi, môi cô mím chặt hơi xoay đi nơi khác né tránh. Bất ngờ, đầu hắn đổi quỹ đạo, nhanh như chớp kéo chiếc áo phông hồng cô xuống làm trễ một bên vai nhỏ xinh trắng trẻo. Cắn một miếng thật to.

Bị phục kích bất ngờ, cô hét toáng lên:

“Á…Phó Tranh, anh là cún sao…”

“Ai? Ai ở bên đó?”

Một giọng lạ như sắp tiến gần đến, Mộc Hạ tái cả mặt, nhịn đau không dám kêu nữa. Ánh mắt tội nghiệp nhìn Phó Tranh xin buông tha, cô không muốn bị người ta hiểu nhầm ở đây đâu, mất mặt lắm.

Nhìn ánh mắt hơi ánh đỏ đang nhìn mình, Phó Tranh thì thầm ra điều kiện:

“Để anh trả tiền, hoặc để người ta nhìn thấy anh và em hôn nhau. Anh không ngại tặng em vài ấn kí đỏ lên người em đâu. Mún bị đánh đấu không? Hửm?”

Tiếng bước chân ngày càng gần, Mộc Hạ hoảng loạn gặt đầu lia lịa giọng cô run lên, tay túm chặt lấy áo hắn. Hắn giỏi lắm, chỉ được cái hù dọa cô thôi:

“Được được được…họ vào đến nơi rồi kìa.”

“Ai bên góc đó vậy? Lên tiếng đi…?_ Giọng nói cùng tiếng bước chân ngày càng tiến gần, ánh đèn pin soi sáng bóng người cao lớn. Phó Tranh dùng thân thể mình che đi dáng người nhỏ nhắn, không hề xoay đầu mà chỉ nói vọng lại.

“Tôi đánh rơi đồ, giờ kiếm lại được rồi. Vẫn ổn không có chuyện gì đâu.”

Người kia ở ngoài nghe vậy cũng rời đi, nhưng dường như đã nhận ra được điều gì đó ngại ngùng mà nhanh chóng biến mất dạng.

Không gian im ắng trở lại, Mộc Hạ từ trong ngực Phó Tranh mới thò đầu ra xem tình hình, thấy mọi chuyện bình thường trở lại, cô mới thở phào nhẹ nhóm.

“Thế nào? Mình đi thanh toán chứ?”

Phó Tranh bế cô xuống, Mộc Hạ lườm hắn một cái rõ dài rồi quay gót đi:

“Nhưng quà cho hai bác và ba mẹ em phải do em trả.”

“Được mà bảo bối.”

….

“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.”

Nhưng chưa bước ra khỏi cửa đã có tiếng thì thầm của hai chị nhân viên:

“Hình như hai người này vừa đứng trong góc khuất, tình cảm lắm. Hihi. Quả là đẹp đôi, cậu nam kia còn lấy thân che cho bạn gái nữa, nhưng mắt tui tinh nhìn cái là thấy à.”

“Thôi bà ơi, trừ lương bây giờ.”

“Gớm thế bà nhìn không thích, không ngưỡng mộ hả, hứ.”

Cuộc nói chuyện của hai con người cô đơn đã lọt vào tai Mộc Hạ, cô nghe xong ngượng chín mặt. Cô chùm mũ áo lên nhanh chóng chạy ra ngoài. Phó Tranh ôm một đống đồ chạy theo:

“Chờ anh, chân ngắn Alice mà chạy nhanh vậy.”

“Anh được lắm, làm chuyện mờ ám như vậy làm gì. Được rồi anh chờ đấy. Đi shopping.”

Cô mở của xe rồi đóng cái rầm, để lại Phó Tranh ngớ người đứng đấy.

Hắn được lắm, muốn vậy hả, cô mua hết tiền của hắn luôn.

*Shop quần áo*

“Chọn cái này…cái này…à ờm cái này nữa….thêm cái này.”

Cô cứ thấy cái nào đẹp là mua, mà đồ cô mua toàn đồ cho hắn với ông bà Phó cùng Tiểu Duệ không ấy chứ.

“Nè anh tính đi đâu?”

Phó Tranh trán đầy mồ hôi, nhăn nhó nhìn cô:

“Anh gọi thêm nhân viên…”

“Không được, chỉ anh được theo em thôi, anh xách. Đi tiếp.”

Phó Tranh:”(((

……….

_____Còn tiếp_____

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK