• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Aaaa…Phó Tranh, anh là tên lưu manhhhh.”

Mộc Hạ giật mình, trong vô thức nắm chặt vật trong tay, một tay che mắt. Mắt cô mù rồi, mua keo 502 nhỏ mắt cho cô đi.

Trong lúc Mộc Hạ đang bất ngờ vì cái 'chân giữa' kia một, thì Phó Tranh bất ngờ gấp hai. Cô ngại ngùng thì thôi đi, sao lại nắm lấy cậu nhỏ của hắn như vậy, đau lắm nhá. Giọng hắn đau đớn như muốn gào lên:

“Áaa. Mộc Hạ em bỏ tay ra, đau đau.Aaa.”

Hắn kêu là thảm thiết, hạ bộ của đàn ông là điểm yếu nhất trên cơ thể, dù ai có khỏe mạnh hay can đảm đến mức nào thì cũng chả ai dám tự làm tổn thương cậu nhỏ cả. Nay cô lại túm cậu nhỏ của hắn như thế, muốn hắn chết hay gì.

Tiếng hắn hét muốn thủng màng nhĩ, Mộc Hạ vội vàng thả tay ra. Cô chỉ vô tình thôi, không biết là hắn đau như vậy.

Hắn lăn lộn trên giường đau đớn ôm hạ bộ khiến Mộc Hạ luống cuống chân tay cả lên:

“Anh…anh không sao chứ, em không cố ý đâu. Huhu.”

Phó Tranh đau đớn gằn ra từng chữ khó khăn, trên trán đẫm mồ hôi:

“A…xoa, xoa cho anh. Đau…chết mất…hự.”

'Xoa' sao?

Mộc Hạ chưa hiểu ý lắm, chỉ cần xoa thôi là hết hả? Vậy được.

“Anh đỡ chưa?”

:-))???

Phó Tranh đau trong sự bất lực. Hắn bảo cô xoa, là xoa cái khác, chứ đâu có bảo cô xoa lưng hắn chứ. Đúng là đầu với óc, ngã cái thành ra lú liền, không biết sau đợt này cô có bị di chứng không nữa. Chứ cái biểu hiện này quả thực không ổn lắm nha.

“Mộc Hạ…em…bị ngốc rồi sao. Anh bảo xoa là…là 'cái kia' cần xoa cơ.”

Vừa nói hắn vừa nhìn xuống, Mộc Hạ đưa mắt theo hắn thì mới nhận ra vấn đề, cái đó sao? Nhưng…sao mà được chứ, hiện tại cô hơi lú nhưng cũng chưa lú đến mức đấy.

“Khoan, khoan đã. Em…”

Mộc Hạ chần chừ, là người yêu, cũng đã đủ 18, nhưng dù vậy cô vẫn ngại lắm a.

“Không còn cách nào khác sao?”

“Không..Ưmm.”

Phó Tranh dường như càng đau đớn hơn, cảm giác sắp thở không ra hơi rồi. Thật sự đau đến mức đó sao? Không lừa cô đó chứ? Lòng cô đầy hoài nghi, nhưng nhìn vẻ mặt kia của hắn thì Mộc Hạ lại vội vàng lo lắng.

Thôi thì chỉ xoa thôi mà, sẽ không sao đâu. Nghĩ vậy Mộc Hạ nhắm mắt tiến tới, thông qua lớp vải tay cô nhẹ nhàng xoa:

“Như vậy…có đỡ hơn không.”

“Vẫn đau.”

“Vậy phải làm sao?”

Cô không biết làm gì nữa rồi, mấy chuyện như vậy cô đâu có rành?

“Cho…cho tay trực tiếp…”

HẢ???

Mộc Hạ giật mình không tin nổi tai mình nữa, ngã cái lãng tai luôn sao trời? Làm thế chặt cụt tay cô luôn đi, không là không. Cô vẫn cần mặt mũi nữa chứ, nhỡ ai mà vào một cái thì cô có mà nhảy xuống sông Hằng Ấn Độ cũng không hết nhục.

“Aaaa.Đau.”

…..:)))….5phut sau.

“Đúng rồi, cứ tiếp tục như thế. Em giỏi lắm…A hự.”

“Anh có thôi phát ra âm thanh mờ ám đó không hả?”

Đầu cô muốn xì khói ra luôn rồi nè, quyết tâm là vậy nhưng thấy mặt mũi hắn tái mét đau đớn như vậy cô không đành lòng. Thế nên giờ cô mới phải miễn cưỡng làm cái điều đồi trụy này nè.

Mặt cô thì đầy đau khổ ngại ngùng, còn hắn thì thỏa mãn tận hưởng lâu lâu lại còn phát ra mấy tiếng nghe đen tối nữa chứ. Cô khổ quá mà, huhu ai bảo cô thiếu nghị lực dễ mềm lòng.

“Phó Tranh…?”

Mộc Hạ đột nhiên ngừng tay lại, hết nhìn vật nhớp nháp trong tay rồi lại nhìn lên Phó Tranh. Có điều gì lạ lắm nhé, sao thứ đó của hắn hình như ngày càng to ra thì phải…:'))?

Vừa nãy cô cầm vào có thế đâu, nó mềm mềm cơ mà? Sao giờ nó lại  hùng dũng đứng lên thế chứ, nó phồng to đến nỗi tay cô nắm không hết nữa rồi. Nhìn vật đỏ tím gân guốc, trên đỉnh đỏ hồng lâu lâu tiết ra dịch nhớp nháp trên tay mà lòng cô đầy sợ hãi, mặt mũi tái mét.

Rồi còn nữa, cái vẻ mặt tận hưởng dâng trào thở dốc  của hắn là sao đây? Đừng nói là cô làm hắn hứng lên rồi nhá? Cô chỉ muốn xoa nắn giúp hắn đỡ khó chịu thôi mà.

Đến nước này thì cô đành đánh bài chuồn êm vậy, chứ thêm lúc nữa cô thành cừu non lên đĩa mất.

“Phó…Phó Tranh, hình như anh đỡ hơn rồi. Vậy em ra ngoài hóng gió chút nhé, haha.”

Cô méo mó cười đứng dậy tính chạy lẹ, nhưng ai ngờ tên kia chân dài mà tay cũng dài, chỉ bằng một cái với nhẹ là cô ngã trở lại vào lòng hắn liền.

“Tính trốn sao?”

Giọng hắn khàn đục đầy ma mị thì thầm vào tai khiếm cô hoảng loạn, cô gắng đẩy hắn ra xa:

“Huhu, thả em ra đi. Biểu hiện của anh động dục rồi, anh thịt em mất.”

“Sao em biết anh động dục? Em sợ sao?”

Cả người Phó Tranh nóng ran, quần áo hắn không chỗ nào tử tế, hơi nóng cứ từ đó tiếp xúc với da thịt cô, rồi lại còn cái gậy th*t to lớn kia nữa chứ cứ chọc vào mông cô, không sợ mới lạ đấy.

“Có vẻ em không trốn tiết sinh như anh nghĩ nhỉ. Vậy….”

“Vậy sao???”_ Mộc Hạ nhìn hắn khó hiểu, hắn muốn làm gì chứ?

“Vậy em biết  phải làm gì để dập lửa giúp anh rồi chứ?”

Làm gì là làm gì? Đừng nói là hắn muốn dùng cô đập hỏa hoạn đó nhé…?

“Á….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK