Hắn nhanh chóng lái xe đến biệt thự riêng. Đám Kỉ Hồng, Tô Khiêm, Mạc Quân đã ngồi chờ sẵn vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Vừa thấy Phó Tranh Tô Khiêm đã vội đứng dậy:
“Lão đại cuối cùng anh đã đến.”
“Đúng vây, anh Tranh ngồi xuống đi chúng ta vào việc luôn.”
Mặt ai đấy đều căng như dây đàn, khác hẳn sự nhây nhờn cợt nhả thường ngày. Đặc biệt là Tô Khiêm có vẻ anh rất hăng và nghiêm túc.
“Anh Tranh sau khi anh đưa cừu nhỏ vào bệnh viện thì bọn em cũng vào việc luôn. Và đây là những gì bọn em tìm kiếm được.”
Hôm đó, sau khi đưa Mộc Hạ vào viện đám Kỉ Hồng đã cho đóng cửa mọi hoạt động, mọi sinh viên, giáo viên, thậm chí cả nhân viên hay ra vào trong trường cũng bị cho vào phòng riêng.
Và cử người tìm kiếm kĩ vùng Mộc Hạ mất tích xem có đấu vết gì để lại không.
Tô Khiêm đẩy lên trên bàn một túi díp nhỏ cùng một tâp hồ sơ ngắn. Phó Tranh nhanh chóng cầm lên, bên trong túi là một móng tay giả còn vương một chút máu.
Quan sát đánh giá một hồi, Phó Tranh để lại xuống bàn, rồi cầm xấp tài liệu lên xem.
“Quân Huyền Huyền?”
“Là con gái của công ty Quân Thị và đang hợp tác cùng Hoan gia.”
“Thêm nữa móng tay giả này được tìm thấy nói Mộc Hạ mất tích, trên đó có máu của Mộc Hạ và lẫn một chút máu của Quân Huyền Huyền. Có lẽ trong lúc vận chuyển Mộc Hạ cô ta không may bị thương rồi đánh rơi móng giả. Vì vậy mới có hai loại máu trên đó.”
“Và tất nhiên đã có giấy xét nhiệm máu, cùng một tấm ảnh chụp ở cuối trang.”
Mọi sự im ắng lạ thường bao trùm cả ngôi nhà, chỉ có tiếng Tô Khiêm trình bày những gì tìm kiếm được. Ba con người đổ dồn ánh mắt vào người Phó Tranh, chả hiểu sao giờ phút này hắn tĩnh lặng một cách kì lạ. Gương mặt hắn không nóng không không lạnh giở tài liệu qua cuối trang.
Vài tấm ảnh Quân Huyền Huyền chụp cùng Hoan Thẩm Khanh, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Những tấm ảnh vô cùng bình thường nhưng một chi tiết nhỏ kia đã không qua khỏi mắt Phó Tranh. Một bằng chứng đủ để đối phương hoang mang.
“Cô ta đang ở đâu?”
Phó Tranh ném xấp tải liệu lên bàn, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định như kìm nén cơn giận.
“Lão đại, ở dưới hầm.”
Liếc nhìn Mạc Quân một cái, Phó Tranh chậm dãi châm một điếu thuốc rồi từ từ di chuyển xuống hầm.
Tô Khiêm toan đứng dậy đi cùng để tận tay tra khảo kẻ đã hại cừu nhỏ, nhưng Mạc Quân nhấn anh ngồi xuống.
“Chuyện của Lão đại để anh ấy giải quyết. Nhiệm vụ của mình đến đây thôi.”
Tô Khiêm sững lại giây lát, quay sang nhìn Kỉ Hồng, nhận được ánh mắt đồng tình thì cũng miễn cưỡng ngồi xuống chờ.
Ở dưới này, căn hầm với ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa, chỉ có một chiếc bàn và một chiếc ghế gỗ cũ kĩ. Một thân thể tàn tạ rũ rượi ngồi bệt xuống nền xi măng lạnh lẽo hai tay bị xích treo lên cao, giống như những tên phạm nhân thời trung cổ phạm thôi chết chờ ngày xử án.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt. Một hình dáng to lớn bước vào, trên tay một điếu thuốc đang hút dở còn nghi ngút khói.
Nghe tiếng động người bị xích kia sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn, tuy ngược sáng nhưng với sát khí mang lại cô biết luôn là ai.
Phó Tranh càng ngày càng tiến lại gần, kéo ghế lại ngồi dụi tàn thuốc lên mặt bàn rồi từ từ đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn ả đàn bà vật vã cách mình không xa.