• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Tranh càng ngày càng tiến lại gần, kéo ghế lại ngồi dụi tàn thuốc lên mặt bàn rồi từ từ đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn ả đàn bà vật vã cách mình không xa.

Thấy hắn cô ta vừa mừng vừa lo. Mừng vì muốn được thả phải gặp được Phó Tranh, lo là Phó Tranh nắng mưa thất thường ít có kẻ nào sống được khi qua tay hắn, đã thế lại bị nhốt vào hầm thì tội vạ phải rất to. Cô ta cũng biết thừa mình đã làm gì, nhưng có vài điều không thể nói, cứ tạm thời xin trước:

“Phó… Phó Tranh thiếu gia. Xin cậu tha cho tôi. Tôi thực sự không làm gì cả.”

Phó Tranh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo, hắn ngửa đầu nhả khói thuốc, làn khói thuốc trắng đục cứ thế từ từ bay lên một cách vô tình u ám như hắn vậy.

Gót chân nện xuống sàn từng tiếng cồm cộp, hắn tiến lại gần cô ta.

“Quân Huyền Huyền.”

Bị gọi tên, cô ta hết hồn vía lên tận mây, rủn rẩy nhìn trộm từng hành động của hắn.

“Tôi gọi Quân Huyền Huyền.”

“Áaaaaa…. vâng tôi Quân Huyền Huyền.”

Phó Tranh bỗng dưng hét lên, thẳng tay dụi đầu thuốc hút dở còn đang đỏ hồng lên  tay cô ả.

“Tôi ghét nhất hỏi mà không trả lời.”

Hắn nén mẩu thuốc vừa rổi xuống sàn, dùng mũi giày đạp lên.

“Quân Huyền Huyền, cô biết tôi cần gì, và biết lí do cô tại sao vào đây mà, đúng không?”

Trước câu hỏi như lời buộc tội, Quân Huyền Huyền dù sợ hãi đến đâu, nhưng nghĩ về mối làm ăn và đống nợ của gia đình gặp phải cô cắn răng lắc đầu:

“Không… Phó thiếu gia, tôi không biết gì hết, tôi…không biết cậu muốn gì…Xin tha….Á.”

Phó Tranh tức giận hai mắt long lên đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, hắn gằn ra từng chữ.

“Không biết gì hết. Cô có vẻ thích nói láo quá nhỉ?”

“Hừ, Quân Huyền Huyền. Cô chỉ là cái mã tiểu thư bên ngoài, chứ gia đình cô đang là con nợ của bọn xã hội đen, thêm nữa công ty nhà cô đang gặp khó khăn nguy cơ phá sản thì gặp ngay Hoan Gia đồng ý hợp tác giúp đỡ. Thế nào tôi nói đúng chứ?”

Bị nói trúng phóc, Quân Huyền Huyền chưa kĩ câu trả lời thì Phó Tranh nói tiếp:

“Cô đã cùng Hoan Thẩm Khanh hại Mộc Hạ ngã cầu thang đúng chứ?”

“Không, tôi….”

Chưa kịp biện minh, Phó Tranh trừng mắt vứt túi chứa móng giả và tấm ảnh  xuống sàn:

“Cô đừng cãi nhiều, móng giả đó là của cô là của cô tìm được tại hiện trường, có dính máu cả của cô.”

Nhìn tấm ảnh cùng chiếc móng giả, cô ta hết đường chối cãi. Cô không thể khai chủ mưu được, nhà cô nợ rất nhiều tiền bọn xã hội đen, chúng sẽ giết cô cùng gia đình mất.

“Không tôi không thù, không oán với Mộc Hạ thả tôi ra….”

“Xem ra còn cứng đầu.”

Phó Tranh nhếch mày nhẹ, kéo ghế ra ngồi:

“Cô không khai? Được thôi. Có lẽ cô không quên vụ tai nạn ô tô cách đây tuần trước nhỉ. Chưa có bằng lái, gây tai nạn chết người rồi bỏ chạy.”

Quân Huyền Huyền như chết lặng, đây là điều cô ta sợ và lo lắng nhất.

“Không…không đúng, không phải. Hoan Thẩm Khanh cô ta xử lí mọi chuyện cho tôi rồi. Tôi vô tội….Thả tôi ra, tôi kiện anh vì bắt người trái phép.”

Cô ta như lên cơn điên dại gào thét.

Phó Tranh không hề động tâm mà cười lớn, cười đến mức đáng sợ:

“Hoan Thẩm Khanh? Cô ta là cái thá gì? Cô biết tôi là ai không? Hoan Gia có tuổi so với tôi sao? Ngây thơ.”

Phó Tranh khinh bỉ ra mặt, Hoan gia cũng chỉ dựa nhờ  Phó Gia đến ngày hôm nay, chỉ cần Phó Gia ra tay thì Hoan gia cũng về với cát bụi, không có tầm ảnh hưởng. Để mà đấu với với Phó Gia thì còn non.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK