Phó Khiết một tay dắt Phó Duệ, một tay ôm theo một túi đồ lớn, nét mặt bà có chút vội vàng và ngóng chờ. Bà chỉ mới về nước thôi, khi nghe Mộc Hạ xảy ra chuyện bà đã rất lo lắng đặt luôn vé máy bay nhưng do tình hình bão không an toàn nên chuyến bay bị hủy, bà phải nán lại chưa về luôn được.
Tính là sẽ về cùng với cả Phó Cẩm Thần nhưng do ông còn nhiều việc bắt buộc phải giải quyết nên không thể về cùng bà được.
Phó Khiết đứng nhìn Mộc Hạ một hồi, lòng không khỏi xót xa. Tuy cô đã khá hơn nhưng vẻ mặt vẫn có chút hốc hác xanh xao, không còn vẻ tràn đầy năng lượng như trước nữa.
Bà đứng lặng đau lòng mà rơm rớm nước mắt, đầy sự đau xót. Bà nhẹ nhàng xoa lên má có chút gầy gò kia mà không thốt lên lời.
Mộc Hạ biết Phó phu nhân lo cho mình cũng rất cảm động, bà lo cho cô như lo cho con gái ruột vậy.
“Bác Phó cháu không sao. Chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”
“Được.”
Mộc Hạ đỡ Phó Khiết vào trong ngồi. Mộc Hạ vừa gọt hoa quả, vừa nhìn cậu bé đứng ôm gấu bông nhỏ:
“Phó Duệ, em đến thăm chị sao!”
Phó Duệ thỏ thẻ chạy lại gần, dúi vào tay cô một chiếc kẹo nhỏ:
“Chị Mộc Hạ, chị có đau lắm không. Cô giáo em bảo chỉ cần ăn kẹo là sẽ hết đau. Nên chị ăn để mau hết bệnh nhé.”
Phó Khiết ôm cậu bé vào lòng xoa đầu cười:
“Đây là phần thưởng mà cô giáo cho Tiểu Duệ vì Tiểu Duệ ngoan nhất lớp đó.”
Mộc Hạ nhận lấy chiếc kẹo nhỏ xinh mà lòng không khỏi hạnh phúc, dù đây chỉ là chiếc kẹo nhỏ, mua ở đâu cũng có nhưng đối với cô là cả một sự cute là cả tấm trân thành Tiểu Duệ dành cho cô.
“Mẹ?”
Phó Tranh bỗng từ nhà tắm bước ra, thay trên mình một bộ quần áo mới chỉnh tề nhưng lại đen thui.
Gặp mẹ Phó Tranh không bất ngờ lắm, chỉ cất lên tiếng chào gọn lỏn. Phó phu nhân thấy vậy cũng chả nói gì chỉ liếc một cái rồi thôi. Tình hình gia đình này cũng lạ, mẹ đi lâu mới về con trai chỉ chào một tiếng, mẹ cũng chỉ nhìn một cái, đúng thật gia đình ngộ nghĩnh.
“Anh đi đâu sao. Không định nói chuyện với Bác một chút hả?”
Phó Tranh nhìn chị mẹ già của mình rồi lại đánh mắt sang cô:
“Anh ra ngoài có chút việc, em nhớ ăn uống đầy đủ rồi nghỉ ngơi sớm. Tầm muộn anh mới về.”
Nói rồi hắn vội vã đi luôn. Để lại Mộc Hạ khó hiểu ngẩn ngơ:
“Đi đâu mà ăn mặc như đòi nợ vậy? Lại còn gấp gáp vội vàng thế nữa?”
“Haiiii, nó còn hơn đi đòi nợ nữa ấy chứ. Lẽ ra nó phải giải quyết gọn từ lâu rồi.”
Mộc Hạ nghe Bà nói lại càng khó hiểu hơn, mẹ con nhà này toàn dùng từ ngữ bị làm sao ấy.
“Bác biết anh ấy đi đâu sao?”
“Bác biết chứ. Nó đi đòi nợ.
Nợ sao?
Thấy Mộc Hạ cứ ngây ra nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, Phó Khiết cười xòa.
“Nào thôi ăn đi. Kệ nó, hoa quả này bác mua tươi lắm đấy.”
“Dạ, con mời bác.”
……………
Đúng vậy, Phó Tranh đi đòi nợ, nhưng mà là nợ máu.
Hắn nhanh chóng lái xe đến biệt thự riêng. Đám Kỉ Hồng, Tô Khiêm, Mạc Quân đã ngồi chờ sẵn vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Vừa thấy Phó Tranh Tô Khiêm đã vội đứng dậy:
“Lão đại cuối cùng anh đã đến.”
“Đúng vây, anh Tranh ngồi xuống đi chúng ta vào việc luôn.”