"Chào các cậu nha, xíu nữa là mình đến trễ rồi."
"M-Mộc Hạ... cậu đến rồi. K-không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Lâm Nhi ngồi cạnh lắp bắp hỏi, vì là người hướng nội nên cô luôn tự ti với mọi người ngại nói nên chỉ nói nhỏ đủ để Mộc Hạ nghe thấy. Mọi người thấy cô đến muộn hơn mọi ngày nên cũng quay lại hỏi thăm:
"Mộc Hạ đến rồi sao? Muộn vậy, xảy ra chuyện hả?"
"Cậu hỏi thừa quá, chắc hôm qua Phó lão đại 'bón cháo lưỡi' cho cả đêm nên mới ngủ quên nè...hahah."
"Cậu biết Phó lão đại sao? Mà Mộc Hạ có quan gì với hắn?"
"Phó lão đại cùng khối với anh họ mình nè, nhà giàu, đẹp trai lại chiến nữa ít ai dám động. Nghe nói nam thần trường mình nổi danh lạnh lùng không gần nữ sắc, ấy thế mà Mộc Hạ lớp ta nhỏ nhắn dễ thương lại thu phục được. Đúng đỉnh."
Cả lớp nghe được liền ồ lên thán phục giơ tay thể hiện nút like cho Mộc Hạ. Cô ngại ngùng tính giải thích sự việc không đến mức đó thì bỗng lớp trưởng Lí Dực ngồi dãy bên liếc nhìn Mộc Hạ rồi quay sang quát lớp:
"Trận tự, chuyện của mấy người sao? Bao đồng."
Cậu quát khiến cả lớp im bặt, đồng thời đúng lúc thầy quay xuống:
"Lớp trật tự, nào bắt đầu thuyết trình. Tổ nào xung phong trước?"
Mộc Hạ quay họp tổ trong giây lát rồi giơ tay xung phong:
"Thưa thầy tổ em xin trình bày trước ạ."
"Tốt, mời tổ em."
Xong Mộc Hạ lấy máy lên mở bài chuẩn bị xong cô bước xuống, ra hiệu Phong Giả Giả lên thuyết trình. Vì bài dài cần sức nói tốt và độ biểu đạt cao nên cử Phong Giả Giả lên là hợp lí.
"Phong Giả Giả, cố lên."
Phong Giả Giả bước lên bục thuyết trình đầy tự tin và lưu loát khiến thầy giáo khá hài lòng về bài, rất trọng tâm, vào thẳng vấn đề giải quyết, hợp lí rõ ràng, nêu được nguyên nhân cách khắc phục.
"Bài làm tốt, bạn nào có ý kiến khác hay bổ sung?"
"...Vậy không ý kiến mời tổ tiếp theo."
"Thưa thầy đến tổ em."
Hóa ra là tổ của lớp trưởng Lí Dực, cậu tự tin lên bảng thuyết trình bài của tổ. Trước khi lên, Lí Dực không quên nhìn Mộc Hạ bằng cách khó hiểu, rồi trong cả thời gian thuyết trình cậu cũng đừng lại vài giây liếc qua Mộc Hạ ngồi ở dưới.
Hành động lạ của lớp trưởng Lí Dực làm Mộc Hạ có chút mất tự nhiên, một lần vô tình chạm mắt có thể là trùng hợp nhưng nhiều lần thì lại có vấn đề.
Mà cái hành động nửa lộ nửa kín của lớp trưởng khiến mấy học sinh ở dưới lớp cũng để ý và tò mò theo, cũng từ đây bao bàn tán nhỏ xuất hiện:
"Này cậu, cậu có thấy cái mà tôi đang thấy không?"- Nữ số1
"Có, cái cậu thấy giống tôi thì phải."-Nam số2 ngồi cạnh tiếp lời.
"Hình như lớp trưởng thích Mộc Hạ?"- Số3 quay xuống hóng.
"Hình như cái mịa gì nữa chắc chắn là vậy rồi, nhìn thái độ cậu ấy xem. Có vấn đề."- Số N quay xuống hóng.
"Hình như đầu năm tôi thấy lớp trưởng mình vào văn phòng xin thầy ngồi gần vị trí Mộc Hạ thì phải, muốn xin vào tổ nhưng không được nên chấp nhận ngồi khác dãy. Đúng không?"- Thanh niên hóng số N quay sang hỏi bạn cùng bàn.
"Đúng vậy đó, hôm đó mình có cùng cậu ấy đi ngang qua nghe được."
"Vậy nghĩa là lớp trưởng thích Mộc Hạ thật, hic. Mình cũng thích cô ấy."
"Mày bị điên à, im đi. Lão Phó nghe được thì lại bay màu, người yêu Lão đại mày dám..."
"Tao chỉ nói thế sao mày đánh tao mạnh vậy. Hic."
Mọi chuyện bàn tán sôi nổi dù ngay khi cả trong lớp, có vẻ virus hóng chuyện đã lây cho gần cả lớp. Người thì tỏ bất cần đời không quan tâm hay chỉ đơn giản là nghe hóng, người lại thích thêm thắt, kẻ tiếc Mộc Hạ, người tiếc Lí Dực.
Mấy bà thím choảnh chọe lại ghen ghét, tỏ ý có Phó Tranh rồi thì an phận, để Lí Dực lại vì cậu ta cũng thuộc những gương mặt nam thần, gia cảnh rất ok, tuy không yêu nghiệt sắc sảo hơn Phó Tranh nhưng đổi lại cậu ta lại cư xử ngoan chăm và nét mặt hiền hòa hơn hắn. Là con mồi thơm cho nhiều 'quý cô lười làm'
Những lời xôn xao kia tất nhiên Mộc Hạ nghe thấy, điều đó làm cô thấy khá là khó xử, nhưng biết làm sao. Miệng thiên hạ đâu phải của mình, thôi coi như bỏ ngoài tai giữ chặt phương châm:' Đừng có đàm tiếu qua loa tinh tinh.'
Tâm sạch thì không việc gì bị chi phối bên ngoài.