Xin xong Phó Doanh Doanh hí hửng đi về lớp, trước khi đi không quên vỗ vào vai cháu trai một cái rõ kêu:
“Thế có phải nhanh và ngoan không. Giờ mày khỏi đuổi cô đây tự về, bye bye.”
Tô Khiêm thấy Phó Doanh Doanh đi thì đứng nghiêm dậy hành lễ, cúi người một góc 90 độ. Nói ra thì hơi ngại chứ anh cũng rén chị Doanh lắm, anh cũng đã từng nếm thử vài chiêu của chị rồi, không tầm thường chút nào:
“Chị đi thong thả.”. Truyện Huyền Huyễn
Đợi Phó Doanh Doanh đi hẳn, Phó Tranh thở phào như trút được gánh nặng, bà cô trẻ của hắn rắc rối lắm nói nhiều như mẹ hắn vậy. h
Lúc này hắn mới lôi túi bánh giấu trong ngăn bàn ra ngắm nhìn, cười ngây ngốc. Bánh của Mộc Hạ nhìn đúng ngon nước uống nhìn cũng rất ngọt, cơ mà ngon ngọt quá hắn lại không nỡ ăn, cứ nhìn túi bánh rồi nhìn ra cửa sổ mà cười như tên ngốc được cho.
Nhìn túi bánh hắn tự nhiên nhớ Mộc Hạ quá, giờ không biết cô đang làm gì, ăn sáng chưa, có nhớ hắn như hắn nhớ cô không. Giờ hắn phải gọi điện cho cô mới được.
Nghĩ rồi hắn lấy điện thoại ra gọi video call cho người tình. Nhưng lạ thay bình thường cô có để máy reo lâu vậy đâu, sao nay hắn gọi 4,5 cuộc mà chưa thấy cô bắt máy? Hay cô bận việc gì đó chưa có thời gian?
Tự nhiên hắn thấy lòng bồn chồn quá, cảm giác như có chuyện sắp sảy ra vậy, một linh cảm không hay. Hắn không muốn chờ đợi thấp thỏm như vậy nữa, toan đứng dậy tính sang lớp Mộc Hạ xem tình hình thì lại đúng lúc tiếng chuông vào lớp.
“Anh Tranh, đi đâu vậy? Tiết cô chủ nghiệm đó, tiết này cô mà không thấy anh là gọi phụ huynh chắc luôn.”
Tô Khiêm thấy Phó Tranh chuẩn bị đi ra ngoài thì nhanh tay giữ hắn lại. Phó Tranh hơi sững lại, đúng là hắn mà bỏ tiết này thì không xong với bố mẹ hắn. Nhưng…
“Nhưng Mộc Hạ….”
Thấy hắn ngập ngừng, Tô Khiêm nhấn hắn lại vào chỗ trấn an:
“Anh lo cái gì, Mộc Hạ cô ấy chăm học nên chắc bận thôi. Đợi học hết tiết này mình xuống tìm cô ấy được mà.”
Phó Tranh ngồi phịch xuống ghế, tuy tự chấn an là cô ấy không sao nhưng vẫn lo lắng, cảm giác hắn rất bứt, bồn chồn. Cả tiết học hắn như người mất hồn, tâm trí cứ trôi đi đâu, cứ một chút lại nhìn lên đồng hồ, hắn đếm từng giây từng phút một.
Cái đồng hồ hôm nay sao chạy chậm thế chứ?
“Mẹ kiếp.”
….
“Phó Tranh?”
“Em nói gì cơ? Dám chửi tục trong giờ tôi? Ra cửa lớp đứng.”
Do hắn sốt ruột quá mà lỡ chửi thề có câu bé tí, ai ngờ cô này tai thính thế cơ chứ, hắn ngồi tận bàn cuối cô đứng bên trên mà vẫn nghe thấy. Nể thực sự, với cả mỗi thế mà bắt hắn ra ngoài đứng, đúng là sư tử hà đông. Tính lóng như kem.
Phó Tranh uể oải lết xác ra hành lang đứng, mắt mãi ngóng về phía dãy lớp của Mộc Hạ. Hắn mong hết giờ lắm rồi.
Đang đứng hắn bỗng nhìn ra phía cuối hành lang, một bóng người đang núp gần đó rất khả nghi. Với bản tính liều lĩnh tò mò của hắn thì Phó Tranh lên tiếng, lời nói pha chút dọa nạt và thăm dò:
“Ai đứng ở đó vậy?”
Cuối hành lang bên kia bóng đen nghe được thì sợ hãi rụt người lại nấp đi. Điều này càng làm Phó Tranh nghi ngờ hơn, hắn chả do dự mà lao đến kẻ lạ đang ẩn núp.
Đây rồi, hắn túm cổ kẻ lạ hùng hổ quát:
“Có ý định gì? Ăn trộm?.”
Bên kia lắp bắp lắc đầu:
“A…Anh từ từ. Em… em là bạn Mộc Hạ. Tên..tên Lâm Nhi.”
Thấy người kia là con gái, lại nhút nhát nên Phó Tranh buông cô ra, nhưng vẫn còn nhiều nghi ngờ:
“Bạn Mộc Hạ? Cô không học đến đây làm gì?”
Lâm Nhi đứng giữ khoảng cách với Phó Tranh một đoạn khá xa, cúi gằm đầu xuống nhìn đất, rồi một hơi thật sâu:
“Thưa…thưa anh. Em đến tìm anh, vì anh là người yêu của Mộc Hạ.”
Phó Tranh gật đầu, hơi khó hiểu một chút nhưng vẫn để cô nói hết.
“Em…em muốn nhờ anh đi tìm Mộc Hạ. Cô ấy đi cantin mua đồ ăn từ lúc ra chơi vừa nãy. Đến…đến giờ vẫn chưa thấy về lớp.”