Phó Tranh dừng hẳn lại động tác, hắn đặt máy sấy xuống. Nâng cằm cô lên mà mạnh bạo xử đẹp đôi môi nói lời nhăng cuội, nó không giống hôn nữa mà giống cắn hơn. Nụ hôn như sự tức giận, trừng phạt miệng nhỏ nói ra những điềm gở.
Hắn cuồng dã gặm lấy môi cô không muốn buông, mạnh bạo đến nỗi khiến môi cô bật máu. Khoang miệng nồng mùi máu tanh, cảm thấy Mộc Hạ sắp không chịu được nữa hắn mới buông cô ra.
Phó Tranh áp bàn tay lớn lên má cô nâng lên, để cô nhìn thẳng vào hắn, rồi nghiêm túc như không thể nghiêm túc hơn:
"Mộc Hạ. Liệu có phải anh chưa cho em cảm giác an toàn? Anh khiến em lo lắng đến vậy? Chẳng lẽ mọi sự thay đổi của anh vẫn làm em bất an? Anh chưa bao giờ động lòng hay thay đổi bản thân vì ai, cho đến khi gặp được em. Em là người duy nhất mà anh nguyện ý thay đổi, và cũng là người con gái duy nhất anh yêu. Cho nên Mộc Hạ, anh không bao giờ thay lòng, tình cảm của anh dành cho em là mãi mãi."
Hắn nói một tràng dài, từng câu nói của hắn đều là lời thực lòng. Tâm hắn như chết lặng khi nghe cô nói vậy, là hắn khiến cô có cảm giác thiếu an toàn.
Có thể hắn còn nhiều thiếu sót chứ chu đáo trong chuyện nam nữ, nhưng chắc chắn không bao giờ thiếu tình cảm dành cho cô. Vì vậy hắn muốn cô tin tưởng hắn một lần, chỉ một lần thôi hắn không bao giờ để cô buồn hay thất vọng.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, Mộc Hạ đưa tay chạm vào gương mặt kia:
"Em lo lắng một ngày anh không còn yêu em nữa, anh sẽ bỏ em...như trong phim ấy. Nam chính chỉ trêu đùa tình cảm của nữ chính, khi cô gái đó yêu rồi thì lại vứt bỏ. Người ta gọi là 'trap' ấy. "
=))???
Phó Tranh ngớ người, phim? Hóa ra nãy giờ cô lo lắng như vậy chỉ vì xem ba cái phim tào lao kia à? Làm hắn muốn trụy tim luôn rồi.
"Mộc Hạ, em chán sống rồi đúng không? Vớ vẩn quá, lần sau không được xem mấy cái phim linh tinh đó nữa."
Hắn vỗ đét một cái vào mông cô cảnh cáo.
Mộc Hạ xoa mông mà hờn dỗi:
"Nhưng em sợ thật mà. Anh đẹp trai như vậy, giàu như vậy em sợ lắm."
Phó Tranh phì cười, nhéo má cô mà cưng nựng:
"Em nghĩ mỗi mình em lo thôi hả. Anh cũng sợ người khác bắt mất em lắm chứ. Aiza, nhỏ xinh dễ thương như vậy ra ngoài người ta bắt mất vợ anh đi thì phải làm sao đây?"
Mộc Hạ nghe lời sến súa như vậy mà đỏ mặt:
"Anh nói gì vậy, ai vợ anh, đồ ảo tưởng. Hứ."
Phó Tranh ôm chặt cô vào lòng, ghé sát vào tai cô mà giở giọng biến thái:
"Thế bây giờ em muốn làm 'vợ' anh luôn không."
Chất giọng khàn đục lại thêm bàn tay to lớn miết nhẹ trên đùi non thon thả khiến Mộc Hạ muốn tan chảy. Hắn biết sử dụng lợi thế lắm.
.....
"Anh chị đang làm gì vậy?"
:=))
Thôi chết, mải chym chuột với nhau mà quên mất trong phòng có trẻ nhỏ dưới 18+.
Nghe tiếng gọi, Mộc Hạ giật mình nhảy ra khỏi lòng Phó Tranh, luống cuống như tên trộm bị bắt gian:
"Tiểu...Tiểu Duệ em dậy từ khi nào thế?"
Phó Duệ trong tay cầm gấu nhỏ ngây thơ tròn mắt trả lời:
"Em dậy từ lúc hai người hôn nhau."
Hả??? Aaaa... Chớt tịt.
Mộc Hạ như muốn nổ tung, cô và hắn đã làm cái gì trước mặt trẻ con vậy. Thật không đúng đắn chút nào.
Mộc Hạ ngồi xuống nhìn Phó Duệ nở nụ cười méo mó:
"Tiểu Duệ ngoan, đó không phải là hôn. Mà là...mà là...à, là hô hấp nhân tạo nhé. Đúng rồi, chị vừa khó thở nên anh trai em mới làm vậy."