• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Tranhhhhh….Mộc…Mộc Hạ tìm thấy rồi.”

Mạc Quân nói không ra hơi chạy đi báo tin cho Phó Tranh.

“Thật sao? Cô ấy đâu?”

“Ở đằng kia, anh ra xem sao?”

Nghe đến đây, Phó Tranh như tìm được hi vọng ba chân bốn cẳng chạy đi luôn. Để lại Mạc Quân đứng đó, anh không muốn chạy như vậy đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại là thông báo được, nhưng tên Phó Tranh kia trong lúc tức giận đã quẳng điện thoại đi đâu rồi ý. Nên anh mới phải chạy đi tìm như vậy.

“Mộc Hạ.”

Phó Tranh chạy đến nơi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc khiến hắn vui mừng khôn siết, hắn lao đến ôm vào lòng.

Nhưng…

Máu???

Đầu cô chảy nhiều máu quá, chân tay tím bầm, mặt mày nhợt nhạt như không còn sức sống. Chưa kịp vui mừng khi tìm được người, Phó Tranh càng đau lòng hơn khi thấy cô ra nông nỗi như vậy.

Bệnh viện, phải rồi bệnh viện. Hắn phải đưa cô đến bệnh viện.

“Lấy xe, Kỉ Hồng. Lấy xe, nhanh.”

*******

Chưa đầy 10 phút, Mộc Hạ đã được đưa vào viện và cấp cứu.

Phó Tranh, Kỉ Hồng, Tô Khiêm, Mạc Quân và Lâm Nhi cũng đi theo.

Không ngờ khi lôi ra gần hết thì một dáng người nhỏ bé lộ ra, Mộc Hạ bị nhét vào sâu bên trong đang thoi thóp thở. Quá sợ hãi nên cô gọi mọi người đưa Mộc Hạ ra. Hình ảnh Mộc Hạ chảy đầy máu chân tay tím tái khiến Lâm Nhi lúc này vẫn run và sốc.

Phó Tranh đứng ngồi không yên đi lại suốt, ngóng chờ phòng cấp cứu mở cửa.

Lâm Nhi thì ngồi một góc nước mắt không ngừng rơi xuống. Chính cô là người tìm thấy Mộc Hạ, cô không quên được giây phút lúc đó giờ. Khi cô đang tìm ở khu vực cầu thang bộ, chỗ ít người qua lại nhất thì bỗng nghe được tiếng kêu của một con mèo gần gầm cầu thang.

*Ting*

Phó Tranh, Kỉ Hồng, Tô Khiêm, Mạc Quân và Lâm Nhi cũng đi theo.

Phó Tranh đứng ngồi không yên đi lại suốt, ngóng chờ phòng cấp cứu mở cửa.

Lâm Nhi thì ngồi một góc nước mắt không ngừng rơi xuống. Chính cô là người tìm thấy Mộc Hạ, cô không quên được giây phút lúc đó giờ. Khi cô đang tìm ở khu vực cầu thang bộ, chỗ ít người qua lại nhất thì bỗng nghe được tiếng kêu của một con mèo gần gầm cầu thang.

Mới đầu cô cũng không định để ý đâu, nhưng tiếng mèo kêu ngày càng to nên tò mò cô lại gần. Gầm cầu thang như là một cái nhà kho nhỏ đựng vài cái thùng caton khá là cồng kềnh. Lâm Nhi thấy chỗ này như chưa được tìm đến nên quyết định lôi hết số thùng đó ra kiểm tra.

Không ngờ khi lôi ra gần hết thì một dáng người nhỏ bé lộ ra, Mộc Hạ bị nhét vào sâu bên trong đang thoi thóp thở. Quá sợ hãi nên cô gọi mọi người đưa Mộc Hạ ra. Hình ảnh Mộc Hạ chảy đầy máu chân tay tím tái khiến Lâm Nhi lúc này vẫn run và sốc.

*Ting*

Cửa phòng cấp cứu mở, mọi người đồng loạt đứng dậy lao đến vị trí của bác sĩ.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi.”

“Cậu là người nhà bệnh nhân?”

Phó Tranh gật đầu, hắn mong chờ kết luận của bác sĩ, điều hắn muốn biết là Mộc Hạ có ổn không thôi, mấy cái khác không quan trọng.

“Bệnh nhân bị trấn thương nhẹ ở vùng đầu do bị va đập, tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi. Phần chân tay bị chầy xước bầm tím nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Bây giờ mời anh theo tôi làm một số thủ tục cần thiết.”

Định để Kỉ Hồng đi thay, còn hắn muốn vào trong xem tình hình cô như thế nào trước đã. Nhưng mấy thủ tục vậy thì Kỉ Hồng chả biết gì về Mộc Hạ nhiều nên Phó Tranh vẫn phải đi.

Lúc hắn làm xong quay lại thì chỉ thấy còn mỗi Tô Khiêm với Lâm Nhi ở lại chăm sóc, còn Mộc Hạ vẫn ngủ.

“Tô Khiêm, Lâm Nhi. Hai người mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi. Mộc Hạ để tôi cũng được.”

Lâm Nhi bơ phờ nhìn Mộc Hạ trên giường rồi ngập ngừng:

“Vậy… có ổn không?”

“Đúng đó, anh cũng tìm và bận cả ngày rồi. Liệu…”

Ánh mắt Phó Tranh không rời Mộc Hạ, nắm chặt tay cô không rời nửa bước:

“Không sao đâu, tôi làm được. Hai người về trước đi. Có gì tôi sẽ gọi hai bác giúp việc đến giúp.”

Thấy Phó Tranh kiên quyết như vậy, Tô Khiêm cũng đành nghe theo, trước khi về còn mua sẵn 2 phần cháo dinh dưỡng đặt lên bàn:

“Em mua phần của anh và Mộc Hạ, khi nào cô ấy dậy thì anh cho cô ấy ăn. Với cả anh cũng ăn cho lại sức.”

Phó Tranh vẫn im lặng, hắn không nói một lời nào.

“Lâm Nhi, tôi đưa cô về nhé. Cũng muộn rồi.”

“Không…không tiện cho lắm. Em tự về là được.”

Lâm Nhi từ chối, cô ngại giao tiếp với người lạ lắm, giờ ngôi chung xe với người lạ thì cô áp lực chết mất. Lại còn cảm thấy làm phiền người ta nữa, cô không muốn.

Tô Khiêm thấy cô như vậy đi về tối cũng không an tâm, dù chưa quen được bao lâu nhưng cũng nhờ cô mà Mộc Hạ mới được tìm thấy:

“Không sao, một chuyến xe không mất mát gì. Coi như cảm ơn cô đã cứu Mộc Hạ, vậy nhé. Đi thôi.”

Nói rồi Tô Khiêm kéo Lâm Nhi đi luôn, không đợi cô từ chối.

Trong này, Phó Tranh vẫn ân cần chăm sóc Mộc Hạ. Bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn giờ đây băng bó đầy mình, phờ phạc nằm trên giường bệnh, nhìn cô xanh xao khiến lòng hắn như thắt lại.

Chả biết qua bao lâu, Phó Tranh hết từ nắm tay, xoa tóc, dấp khăn ẩm lau chân tay cho cô rồi lại ngồi nhìn, ân hận cho rằng bản thân đã không bảo vệ được cô, khiến cô ra nông nỗi vậy.

Thời gian cứ thế trôi đi, Phó Tranh mệt mỏi ngủ quên bên cạnh giường bệnh, bàn tay vẫn giữ chặt lấy tay cô.

“A..ưm…”

Một tiếng rên yếu ớt vang lên khe khẽ, Phó Tranh nửa tỉnh nửa mê cảm nhận bên cạnh có động tĩnh liền ngồi dậy.

Là Mộc Hạ, cô ấy tỉnh rồi. Hắn vui mừng ôm chầm lấy cô, nước mắt không ngừng rơi.

“May quá em tỉnh rồi. Em có biết anh và mọi người lo lắng lắm không, em dọa anh chết mất, Mộc Hạ.”

Cô không nói gì, mặc yên cho hắn ôm, hỏi. Ánh mắt cô vô hồn trống rỗng. Nhìn cô có chút lạ, Phó Tranh hơi sợ, sao cô lại im như vậy, trạng thái của cô là sao?

“Mộc Hạ? Em nói gì đi. Có đau ở đâu, khó chịu chỗ nào không?”

….

Cô vẫn im lặng nhìn hắn. Sự im lặng này thật sự khiến hắn sợ tột cùng.

“Mộc Hạ? Em nhớ anh không?”

Lúc này Mộc Hạ mới lờ đờ nhìn Phó Tranh, giọng nói không nặng không nhẹ:

“Anh…Là ai?”

Gòi, Nay viết dài hơn mọi khi bù vào ngày trống hôm nọ nha các cậu. Mong các cậu thông cảm:((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK