• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể phủ nhận là hắn làm như vậy rất thoải mái, đỡ đau hơn nhiều. Mộc Hạ dựa lưng vào ngực hắn tận hưởng:

"Ưm, nhẹ hơn chút nữa...a ưm.. "

"Như vậy sao?"

"Đúng vậy, đỡ hơn nhiều rồi."

"Thoải mái?"

"Ừm thoải mái lắm."


Câu trả lời của cô khiến Phó Tranh hài lòng, miệng hắn cười tà, giọng khàn khàn ghé sát vào tai cô phả hơi nóng:

"Muốn anh làm thêm không?"

Cô không nhận ra là đã bị hắn dụ dỗ, mơ màng gật đầu đồng ý.

"Muốn a~"

"Vậy được."

Phó Tranh dùng tay xoa nhẹ nhàng, miết nhẹ xung quanh đôi gò bồng, rồi kéo nhẹ hai điểm đỏ hồng khiến nó dựng đứng lên. Tuy vậy hắn vẫn sợ cô đau:

"Đau không?"

"Ưm..." Cô không trả lời mà rên nhẹ.

"Vậy anh tiếp tục nhé."

Cô không trả lời nghĩa là đồng ý, hắn càng bạo gan hơn, miệng lưỡi dán chặt vào lưng cô, cảm nhận da thịt mịn màng mà hôn.

Hắn như con sói đói vớ được mồi ngon, giữ chặt lấy con mồi rồi từ từ thưởng thức.

Mộc Hạ như chìm đắm trong cơn đê mê, mặc kệ cho hắn làm, cô chỉ biết cảm nhận những sự mới lạ, khoái cảm mà hắn mang lại.

Dần dần, hắn đặt cô xuống giường, giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu, để lộ rõ đôi gò bồng căng tròn mịn màng như mời gọi.

Phó Tranh nhìn đôi thỏ trắng như bị thôi miên, không tự chủ được mà cúi xuống mút lấy. Hắn há to miệng ngoạm lấy một bên ngực, cảm giác thật thích thú chỉ muốn vùi mặt vào mãi thôi.

Mộc Hạ nằm dưới cảm nhận sự ấm nóng từ miệng hắn truyền lại mà cong người lên đón lấy. Thật sự không thể phủ nhận khoái cảm mà hắn mang lại, có một chút kích thích, một chút tê dại, lạ lẫm.

Tuy vậy, Mộc Hạ không chìm đắm lâu mà lấy lại lí trí. Cô đẩy nhẹ đầu hắn ra nỉ non:

"A, Phó Tranh. Từ từ, em chưa sẵn sàng."

Thấy cô có ý đẩy, Phó Tranh cũng không cố gắng chiếm đoạn mà buông cô ra. Ánh mắt hắn hiện rõ dục vọng bị kìm chế, không ngừng thở dốc.

Gục trên thân thể bé nhỏ, hắn cố lấy bình tĩnh, nở nụ cười khó khăn.

"Vậy được, anh chờ em. Anh sẽ chờ đến khi em nguyện ý."

"Xin lỗi, em biết anh khó chịu, nhưng.... hức hức..."

Cô nức nở, cô biết lúc này hắn đau và khó chịu, nhưng đây không phải lúc thích hợp để làm chuyện đó.

"Không sao, anh đợi được. Ngoan, bảo bối không khóc nhè."

Phó Tranh bẹo má cô mà cưng chiều. Cô luôn vậy, luôn thút thít như trẻ con khi ở trước mặt hắn. Người con gái khi tin tưởng ai đó sẽ luôn làm nũng và tỏ ra yếu đuối để có được cảm giác bảo vệ.

Còn người con trai kia nếu đã yêu thật lòng thì luôn đứng ra che chắn, bảo vệ người con gái mình thương. Hắn yêu chiều cô hỏi han:

"Em còn đau không?"

Tay hắn đặt lên ngực cô xoa nhẹ, Mộc Hạ ngại ngùng lắc đầu. Nhìn cô thật dễ thương khiến hắn chỉ muốn cắn một phát rồi nuốt luôn xuống bụng.

"Vậy ngồi dậy anh giúp em mặc áo."

Phó Tranh vừa đỡ cô ngồi dậy thì bỗng cửa phòng hắn mở toang.

Một hình hài nhỏ bé, lạ hoắc từ đâu mở cửa xông vào. Sự xuất hiện bất ngờ của cậu bé khiến Mộc Hạ giật mình ôm lấy Phó Tranh để che đậy phần nhạy cảm không mảnh vải.

Phó Tranh cũng ngạc nhiên kéo vội chăn lên quấn vào người cô, ánh mắt không khỏi nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu bé lạ.

Bốn con mắt nhìn nhau, cậu bé kia ngây ngô nhìn hai con người ôm ấp trên giường mà hiếu kì. Thấy ánh mắt cậu bé không có ý rời. Phó Tranh quắc mắt quát:

"Nhìn gì? Đi ra."

Bị quát cậu bé mắt đỏ hoe chạy ra khỏi phòng mà khóc oa oa.

"Ai vậy anh? Rồi anh quát vậy nó sợ thì sao?"


Phó Tranh mặc kệ, dám vào phòng hắn lại xuýt nhìn thấy thân thể cô. Hắn chỉ quát là may đấy.


"Anh không biết, nào mặc áo."


"Ò."


Hình mẫu nhân vật nam9 nhé. Cái này là mình lấy trên top top thôi. và chỉ là mẫu minh họa để các bạn tưởng tượng hình mẫu nhân vật dễ hơn thôi nha. CHỈ LÀ HÌNH MẪU NÊN CÁC BẠN ĐỪNG BẮT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK