Một ngày hiếm hoi Tạ Vũ không bận việc ở Blue Grown, anh ở lại đại học A ăn tối ở nhà ăn. Thường ngày Tiểu Nam vẫn ăn uống ở trường, dùng cơm ở đây có khi sẽ gặp được cô.
Không cách nào liên lạc được với cô, cách duy nhất hiện tại chính là đến nhưng nơi cô hay đến, mong cơ hội gặp cô mà thôi.
Bất kể là giây phút nào Tạ Vũ cũng đều muốn lập tức gặp được Tiểu Nam và hỏi cô vì sao lại đột ngột mất tích. Nhưng dường như ông trời luôn thích trêu ngươi người ta như vậy, càng muốn gặp lại càng không gặp được. Anh xếp hàng lấy đồ ăn xong ra ngồi ở hàng bàn dài, lặng lẽ ăn tối một mình.
“Anh….. Tạ Vũ?”
Trong lúc anh đang ngồi ăn, Dương Thiếu Lam bất ngờ đi đến, gương mặt trẻ trung rạng rỡ nở nụ cười tươi rói:
“Trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau ở nhà ăn nữa.”
Lại.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Thiếu Lam vô tình bắt gặp Tạ Vũ ở nhà ăn, nhưng điểm chung của những lần gặp gỡ tình cờ này đều là không có Tiểu Nam đi cùng anh.
Tạ Vũ quay sang nhìn, Dương Thiểu Lam mặc áo croptop bó sát cùng quần jeans quen thuộc, mái tóc mắt kiểu công chúa cực kỳ cá tính, hai tay bưng khay cơm còn nóng hổi.
Anh cười đáp lại: “Lại gặp nhau rồi. Hôm nay em cũng đi ăn một mình sao? Nếu em
không phiền cứ ngồi xuống đây.”
Dương Thiếu Lam gật gật đầu rồi ngồi xuống ngay cạnh anh. Cô uống một ngụm
nước cam trước khi bắt đầu ăn cơm, thuận miệng hỏi:
“Mà sao dạo này em không thấy chị Tiểu Nam đi cùng anh thế? Nói mới nhớ, hình
như em cũng lâu rồi không gặp chị ấy.”
Tạ Vũ ngạc nhiên, “Em cũng không gặp Tiểu Nam sao?”
“Dạ.” Dương Thiếu Lam thật thà đáp, “Hai người có chuyện gì sao?”
Anh lần nữa quay sang nhìn cô bé ngồi ngay cạnh. Mỗi lần anh gặp Dương Thiếu Lam đều thấy cô bé luôn tràn đầy năng lượng, nụ cười rạng rỡ và lanh lợi khiến người ta nhìn vào cũng vui vẻ theo.
Tạ Vũ không định chia sẻ chuyện của bản thân cho người khác, có điều dáng vẻ nhiệt tình kia của Dương Thiếu Lam lại làm anh yên tâm lạ thường, vậy nên cuối cùng anh vẫn là chia sẻ toàn bộ chuyện thời gian qua.
“Thật ra chính anh cũng không rõ vì sao, chỉ là gần đây đột nhiên anh không liên lạc được với Tiểu Nam, gọi điện cô ấy cũng không nghe máy. Tiểu Nam thường ngày chỉ sinh hoạt trong trường là chủ yếu, nhưng anh không thể gặp cô ấy ở bất cứ nơi nào cô ấy thường lui tới. Em và cô ấy đều là con gái, em có thể đoán được tại sao cô ấy đột nhiên thay đổi như vậy không?”
Dương Thiếu Lam chống tay lên trán nghiêm túc nghĩ nghĩ một hồi rồi nói vu vơ: “Có khi nào anh khiến chị ấy giận mà anh không biết không? Con gái bọn em ấy à, thi thoảng sẽ vì một hành động vô tình của bạn trai mà giận dỗi lắm.”
Tạ Vũ ngẫm một hồi cảm thấy cô nói có vẻ đúng, liền quay sang nhớ lại bản thân có từng làm gì khiến Tiểu Nam không vui hay không. Nhưng nghĩ kỹ thêm chút nữa, anh lại thấy Tiểu Nam không giống kiểu người giận hờn người khác vô cớ như thế.
Bất kể có vấn đề lớn nhỏ gì xảy ra, Tiểu Nam đều sẽ nói thẳng với anh để cả hai cùng nhau giải quyết.
Thấy Tạ Vũ vẫn canh cánh trong lòng, Dương Thiếu Lam tiếp tục giải thích: “Chị Tiểu Nam trước giờ tính tình kín đáo, nếu có chuyện gì có lẽ chị ấy sẽ giữ trong lòng, không định nói ra với ai cả. Chị ấy sợ sẽ làm phiền đến đến mọi người.”
Một câu này đã đánh trúng tâm lý Tạ Vũ, anh đã loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ, hỏi thêm: “Em có vẻ rất hiểu cô ấy.”
“Con gái mà, dĩ nhiên sẽ dễ hiểu nhau hơn. Em cũng rất hâm mộ chị Tiểu Nam, chị ấy giống như một thần tượng của em vậy, cho nên em cũng được tính ra hiểu biết chị ấy lắm. Xét về mức độ hiểu tâm lý chị Tiểu Nam, em tự tin không thua kém anh đâu.” Dương Thiếu Lam vừa nói vừa cười ngây thơ.
Anh bị Dương Thiếu Lam thuyết phục, rốt cuộc lại nhờ cô giúp đỡ cách để làm hòa với Tiểu Nam.
Theo ý kiến của cô bé, anh không nên cố gắng liên lạc với Tiểu Nam hay hỏi trực tiếp vấn đề, mà nên chờ thời cơ đến khi gặp cô, sẽ đối với cô thật tốt, không nhắc đến việc cô đột nhiên xa cách với anh.
Như vậy mới khiến Tiểu Nam bớt giận mấy phần.
Đương nhiên Tạ Vũ sẽ không nói cho Tiểu Nam biết là ai đã chia sẻ cho anh những chuyện kiểu này. Anh đã hứa với Dương Thiếu Lam sẽ giữ bí mật về cuộc trò chuyện của họ.
Vừa rồi là do Tiểu Nam thẳng thắn nói ra, Tạ Vũ cũng bất ngờ một phen, anh chỉ nói ra một vài câu đại khái để giải thích cho cô.
“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn đi.”
Tiểu Nam rất muốn gật đầu, nhưng cô suy đi tính lại, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không đồng ý. Cô không nhìn anh, tìm một lý do để từ chối:
“Em vẫn còn việc bận chưa giải quyết xong. Để lần khác đi, bây giờ em phải quay về ký túc.”
Tạ Vũ làm sao đành lòng để cô bỏ đi như thế, anh nắm lấy cổ tay cô níu giữ: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, chỉ là một bữa ăn thôi cũng không được sao?”