Suốt ba tháng qua, mọi thứ đối với Tiểu Nam đều rất thuận lợi, cô nàng mới lần đầu thi IELTS nhưng đã nhận được kết quả là 7.5, một kết quả vượt ngoài mong đợi.
Thành tích thi đấu của câu lạc bộ cũng ổn định, rất nhanh đã lọt vào bán kết toàn quốc. Sau khi tiến vào những vòng sâu hơn, thời gian thi đầu cũng giãn dần ra, các thành viên cũng có thời gian dành cho công việc khác.
Bởi vì khoảng thời gian vừa rồi cả Tạ Vũ và Tiểu Nam đều rất bận rộn cho công việc của câu lạc bộ và việc riêng của mình, gần đây mới rảnh rỗi hơn, Tạ Vũ nhất quyết muốn dành một ngày đi chơi với cô.
“Tiểu Nam, em đang ở đâu?”
Tiểu Nam vừa đưa sách cho nhân viên thư viện xong thì tin nhắn của Tạ Vũ đến.
“Em đang ở thư viện, vừa trả sách xong.”
Tin nhắn tiếp theo của anh đến rất nhanh, “Vừa hay anh đang đứng ở chỗ gốc cây ngay trước thư viện đợi em.”
Đi hết mấy bậc cầu thang, Tiểu Nam cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Tạ Vũ đứng dưới tán cây giáng hương.
Đây là thời điểm mà cô mong chờ nhất trong năm, vì có thể nhìn được những bông hoa vàng tươi tựa ánh nắng mặt trời này, và thấy được cả khuôn mặt đẹp đẽ kia trong cơn gió lộng mang theo cánh hoa tung bay trong không trung.
Cô dám khẳng định rằng, đây chính là khung cảnh đẹp nhất trên đời này mà cô được thấy.
Chuyến đi ngoại khóa cùng trường cấp ba khi ấy, cô chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, hiện tại cô không chỉ có thể công khai ngắm anh mà còn có thể chạm vào anh nữa.
Tiểu Nam không hề che giấu vẻ mặt si mê của mình, say sưa mà ngắm khuôn mặt như tượng tạc trong sắc vàng rực rỡ của bông hoa mang theo dấu ấn tình yêu của hai người.
Tạ Vũ thấy cô nhìn mình chằm chằm, cười tươi hỏi: “Sao em cứ nhìn anh mãi vậy?”
“Cảnh tượng mấy lần trong đời mới được thấy, đương nhiên là phải nhìn kỹ một chút để còn ghi nhớ đến sau này.” Tiểu Nam nhoẻn miệng cười.
“Bạn trai của em, ngày nào mà em chẳng thấy, có phải hiếm hoi mấy năm mới gặp một lần đâu.”
Tiểu Nam hướng mắt lên tán lá xanh rì đan xen lẫn màu hoa vàng óng ả, nói bằng giọng điệu chân thành:
“Anh thì đúng là ngày nào em cũng thấy, nhưng hoa cả năm thì chỉ có dịp này là nở, không thể ngắm mỗi ngày được. Càng hiếm có hơn là ngắm anh đứng dưới cái cây này.”
Tạ Vũ cũng ngước mắt lên theo Tiểu Nam, “Cái cây này đặc biệt với em lắm à?”
“Hai năm trước anh từng đến công viên ở ngoại ô thành phố đúng không?”
Tạ Vũ nghe xong ngẩn người, một lúc sau mới nhớ mang máng nói: “Hình như là vậy. Sao em biết?”
Làn gió đầu hạ tinh nghịch thổi ngang qua làm tóc Tiểu Nam tung bay, cô khẽ đưa tay vén những lọn tóc che lấp khuôn mặt ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: “Trường cấp ba của em tổ chức một buổi trải nghiệm, ngày hôm đó em đã nhìn thấy anh ngồi ở ghế đá ngay dưới tán cây này đọc sách rất tập trung. Em đã đứng từ xa nhìn anh rất lâu.”
Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ hào hứng, “Em biết anh lâu như thế? Vậy mà anh chẳng biết gì cả.”
“Còn nhiều chuyện mà anh chưa biết nữa. Nhưng mà bây giờ kể hết một lượt thì không thú vị chút nào.”
“Gì chứ? Em còn tỏ vẻ bí mật sao?”
Tạ Vũ và Tiểu Nam nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường dưới không gian đầy nắng và gió, những tia nắng đầu mùa nhẹ nhàng xen kẽ cùng hàng cây xanh mướt tạo nên khung cảnh quá đỗi lãng mạn.
Bỗng Tiểu Nam nảy ra một ý tưởng, “Chúng ta đến siêu thị mua ít nguyên liệu đi, em tự tay nấu cho anh một bữa tối.”
Tạ Vũ nở nụ cười ấm áp, xoa đầu cô hỏi: “Sao hôm nay lại có hứng nấu ăn cho anh thế? Dạo này em lạ lắm, anh sắp nhận không ra luôn rồi.”
Cô bĩu môi, “Nếu anh không muốn thì thôi, em đỡ mất công.”
Kiểu giận hờn điệu đà này của cô khiến anh phải bật cười thành tiếng, “Anh cũng đâu nói là không muốn ăn, ngược lại là mong được thưởng thức tay nghề của em còn không hết.”
Trước khi lên đại học, bởi vì mẹ không thường xuyên có mặt ở nhà nên những bữa ăn hầu hết đều là tự Tiểu Nam chuẩn bị. Bởi vậy, nói đến việc đi chọn lựa nguyên liệu thì cô cực kì rành rọt. Mỗi gian hàng mà hai người đi lướt qua, cô đều chọn lựa được rau củ tươi hay các loại thịt rất nhanh chóng.
Tạ Vũ một bên nhìn cách Tiểu Nam chọn từng mặt hàng, ánh mắt không rời khỏi cô.
Anh luôn cho rằng một học bá như cô sẽ không có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện kiểu này, nhưng hôm nay anh thực sự phải nghĩ khác rồi.
Rốt cuộc cô bạn gái nhỏ của anh có thứ gì khiến cô ấy cảm thấy khó khăn hay không biết làm không?
“Đang trong siêu thị mà anh cứ nhìn em mãi vậy? Anh không ngại chứ em thì ngại lắm đó.”
Anh lại bắt đầu giở giọng trêu ghẹo cô: “Nhìn em rất giống người vợ đang đi chợ mua đồ ăn về nấu ăn cho chồng lắm.”
Mặc dù đây không phải lần đầu anh trêu cô mấy lời này, mỗi lần cô nghe thấy vẫn không kiểm soát được biểu cảm mà đỏ bừng cả khuôn mặt.
Trong lúc cả hai đang vui vẻ trêu chọc đối phương, một giọng nữ trung niên cách họ không xa bất ngờ vang lên: “A Vũ!”