Tiểu Nam bước xuống xe, mẹ đã đứng đợi trước cửa từ lâu. Cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy mẹ, nào ngờ mẹ lại vỗ vỗ lưng cô cằn nhằn:
“Con bé này, vừa về đến nhà, tiền còn chưa trả, đồ đạc còn đang ở trên xe mà đã chạy ra ôm ôm ấp ấp, làm mẹ ngạt thở luôn rồi này. Mau buông ra nào!”
Tiểu Nam bĩu môi làm nũng: “Mẹ, trời lạnh như vậy sao mẹ lại đứng ở ngoài này? Con đã bảo trước với mẹ là con về tự vào trong được, mẹ không cần phải đợi con mà.”
“Thôi đi cô nương, mẹ chỉ vừa ra thôi, làm như mẹ nhớ con lắm không bằng. Con cũng học ở ngay nội thành chứ có xa xôi gì đâu mà phải đứng ngoài chịu lạnh đón con.”
Tiểu Nam nắm đôi bàn tay mẹ, cảm nhận rõ ràng những vết chai sạn cùng nhiệt độ lạnh buốt. Cô vạch trần:
“Mẹ mới đứng đây không lâu mà tay đã lạnh như vậy rồi, còn nói là không nhớ con, lúc con ôm mẹ còn lạnh lùng đẩy ra nữa.”
Đúng là không còn ở bên mới biết chẳng có nơi nào bằng ở nhà. Ngoài trời lạnh lẽo như thế, nhưng Tiểu Nam vừa mở cửa bước vào, liền cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng, cùng với đó là mùi thức ăn đã nồng nàn khắp không gian.
“Ôi nhớ quá đi! Lâu lắm rồi con không được ngửi thấy mùi canh bí đỏ mẹ nấu, làm con đói sôi hết cả bụng.”
“Thế thì con mau cất dọn đồ đạc vào phòng đi, còn xuống đây ăn cơm nữa. Sáng nay con lại chưa ăn gì đúng không?”
Tiểu Nam nhìn đồng hồ, bây giờ mới có chín giờ hơn, sớm như vậy cô dĩ nhiên là chưa ăn sáng.
Hôm nay cô nàng đã dậy từ sáu giờ thu dọn đồ để về nhà, vì đêm qua tuyết rơi rất dày nên sáng nay hơi khó khăn trong việc đi lại, cô về đến nhà muộn hơn so với bình thường rất nhiều.
Căn phòng nhỏ của Tiểu Nam không có sự thay đổi gì kể từ khi cô sắp xếp lần cuối cùng trước khi đến đại học A, chỉ có điều nơi này vắng bóng chủ nhân suốt bốn tháng qua vẫn vô cùng sạch sẽ, mặt bàn học hay mặt tủ đều không dính bụi bặm.
Lại phiền mẹ mỗi tuần đều quét dọn phòng cho cô rồi.
Tiểu Nam lặng ngồi trên giường nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày tháng còn ở nhà. Năm tháng đó, có một cô gái ngày đêm kề cận đèn sách liều mạng học tập, nhờ đó mới có thể tận hưởng cuộc sống đại học như hiện tại.
Bàn học của Tiểu Nam là dạng bàn gắn với kệ sách, cô nhớ mỗi khi ngồi học đều sẽ lấy một tờ giấy nhớ ghi hai chữ duy nhất “Tạ Vũ” dán lên khung gỗ của kệ sách ngay trước mặt, trong lúc học nếu thấy mệt mỏi chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được tên của anh.
Ngẫm lại, những ngày gần đây quả thực xảy ra quá nhiều chuyện. Cô yêu thầm Tạ Vũ hơn hai năm, âm thầm ngắm nhìn anh từ xa, bản thân anh cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Thế nhưng ngay khi lên đại học, chỉ sau mấy tháng cô không những được chính thức làm quen với anh mà còn có thể nói chuyện với anh không ít lần.
“Nam Nam, mẹ có mang lọ xịt khử mùi đến cho con đây, con mau xịt vào quần áo đi để khỏi bị ám mùi ẩm.”
Mẹ Tiểu Nam bước vào, thấy con gái đang ngồi khoanh chân trên giường liền nhíu mày, “Con coi đó, vừa đi ở bên ngoài về mà đã leo lên giường ngồi rồi, còn không xuống xịt quần áo đi.”
“Con biết rồi. Con đương nhiên là phải nghe lời mẫu hậu đại nhân.”
Tiểu Nam cẩn thận xịt từng mặt áo cả trong lẫn ngoài, mẹ cô một bên đứng quan sát.
“Mẹ, con đã bảo mẹ chuyển giường sang phòng mẹ mà mẹ chẳng chịu nghe gì cả. Mẹ cứ nằm đệm không như vậy, chẳng trách mùa này thường xuyên bị đau lưng, xong lại than vãn với con nữa.”
“Mẹ quen rồi. Ngủ trên giường cảm giác cứ lạ lạ không quen, mẹ không ngủ nổi. Hơn nữa, nếu mẹ dùng giường của con thì những ngày con về nhà như này thì lấy đâu ra chỗ cho con ngủ?”
Tiểu Nam than vãn, “Con về có bao nhiêu lâu, ngủ đệm của mẹ là được, nhưng mẹ ban ngày thì đi làm vất vả, ban đêm lại không ngủ yên giấc được, cơ thể làm sao chịu nổi. Tối nay mẹ sang phòng con mà ngủ, con ngủ trên đệm của mẹ được rồi.”
Mẹ không muốn nghe Tiểu Nam phàn nàn nữa, gật đầu đại cho qua chuyện rồi kiếm cớ rời đi.
Đột nhiên điện thoại thông báo tin nhắn của Tạ Vũ.
Tiểu Nam đoán là, anh nhắn tin cho cô là vì buổi đi ăn tối mai. Cô chậm rãi mở tin nhắn ra đọc, quả nhiên là đoán không sai.
“Tiểu Nam”
“Tối mai anh cùng mấy đứa bạn đi ăn tất niên. Em đi cùng anh không?”
Tiểu Nam nhớ rất rõ khi Tần Hiểu Tuyết gọi điện cho cô đã nói hai từ “bọn chị”, nhưng dòng chữ mà Tạ Vũ nhắn lại là “đi cùng anh không”.
Vì sao trong câu nói của Tạ Vũ lúc nào cũng mang một sắc thái nghĩa mờ ám như vậy? Hay là do cô thích anh, luôn để ý từng lời của anh nên mới suy diễn nhiều như thế.
Những ngày qua cô đã tự giày vò chính mình, tự đẩy mình vào câu chuyện của Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai, khiến cô quá mệt mỏi rồi. Trước mắt cô vẫn là nên tránh gặp họ thì hơn.
“Chắc là em không đi được đâu.”
“Sao vậy? Em bận việc gì à?” Tin nhắn của anh đến rất nhanh, có cảm giác như anh chưa đọc tin nhắn của cô đã có thể nhắn được tin tiếp theo.
“Em định là sẽ ở nhà ăn tất niên với gia đình. Mọi người đi ăn vui vẻ nhé.”
Nghĩ đến cuộc điện thoại với Tần Hiểu Tuyết, cô bỗng rất muốn hỏi anh rằng có phải anh nhờ Hiểu Tuyết thăm dò cô hay không, nhưng kiểu ý nghĩ hoang đường như vậy, làm sao cô dám nhắn cho anh.