Dương Thiếu Lam sinh ra trong một gia đình giàu có không thiếu thốn thứ gì, có ba là chủ tịch tập đoàn Thịnh Dương nên tính tình khá ngạo mạn. Cô ta từ nhỏ đã không thích chơi với các bạn cùng lứa, mấy năm học tiểu học gần như chỉ ngồi một mình một góc, nhưng cũng không cảm thấy cô độc, ngược lại còn cảm thấy những người bạn cùng lớp mình quê mùa, không xứng đáng chơi cùng cô ta.
Ba của Dương Thiếu Lam là một người rất nghiêm khắc và có tính kỷ luật cao, ông luôn luôn đốc thúc con gái học hành tử tế, cũng khuyên răn cô ta phải hòa đồng với mọi người, không bao giờ được khinh thường bất cứ ai.
Bởi vì ba dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, cô ta miễn cưỡng tìm được vài người bạn, trong đó có Từ Nghiên Hy. Ban đầu cô ta chỉ giao thiệp có cho có lệ vì Từ Nghiên Hy ngồi cùng bàn, sau đó mới cảm thấy hợp ý nhau, chơi thân đến tận khi vào đại học.
Cả hai đều có thành tích học tập tương đối tốt, cùng đỗ vào đại học A danh tiếng.
“Nghiên Hy, cậu làm gì mà chậm thế? Lễ hội đã bắt đầu rồi đó.”
Từ Nghiên Hy sống trong ký túc xá nên cần thời gian để sắp xếp lại, buổi chiều ngày lễ hội chào đón tân sinh viên diễn ra, Dương Thiếu Lam đứng đợi bên một gốc cây lớn nhắn tin liên tục thúc giục Từ Nghiên Hy.
Mười phút sau, Từ Nghiên Hy mới xuất hiện. Cô ta nhíu mày khẽ trách móc: “Cậu ở đâu mà lâu thế? Có biết mình đợi cậu dưới nắng lâu lắm rồi không?”
“Mình xin lỗi.” Từ Nghiên Hy chạy suốt một quãng đường dài, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đại học A không chỉ nổi tiếng với thành tích đứng đầu cả nước mà còn thu hút nhiều sinh viên bởi các câu lạc bộ khác nhau hoạt động cực kỳ sôi nổi. Hai cô gái đi lòng vòng trong lễ hội, Từ Nghiên Hy thích thú muốn vào thử mấy câu lạc bộ nghe giới thiệu, nhưng Dương Thiếu Lam không thích nên cô cũng đành đi theo cô ta, không thể làm theo ý mình.
Đột nhiên có bóng dáng chàng trai cao lớn va phải Dương Thiếu Lam. Cô ta giật mình kêu lên một tiếng: “Anh không biết nhìn đường hả?”
Còn chưa kịp xả hết giận dữ ra ngoài, khoảnh khắc Dương Thiếu Lam ngước mắt lên nhìn đối phương, cô ta lập tức đơ người.
Là một chàng thanh niên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng ngời nổi bật. Anh đang mặc áo sơ mi trắng tinh, càng tôn thêm vẻ nam tính điển trai khiến người ta không thể không chú ý đến.
Dương Thiếu Lam nhìn anh đến ngây ngốc đứng một chỗ, tiếc rằng anh không hề nhìn cô ta một lần, chỉ buông một câu “xin lỗi” hờ hững rồi đi thẳng.
Từ Nghiên Hy đứng một bên lay lay người Dương Thiếu Lam: “Cậu có sao không?”
Cô ta lắc đầu, khóe miệng cong lên nụ cười thích thú: “Nghiên Hy, cậu nhìn xem anh chàng vừa rồi có đẹp trai không?”
Từ Nghiên Hy hiểu ý đẩy nhẹ vai người kia, thanh âm đầy mờ ám: “À, mới thế mà cậu đã thích người ta rồi à?”
Cô nương theo ánh mắt Dương Thiếu Lam nhìn về phía chàng trai đang đứng trước khu tư vấn của câu lạc bộ nào đó, đang xoa đầu cô gái nào cực kỳ thắm thiết. Hai người đó còn nắm tay cười nói thân mật, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc:
“Có điều hình như cô gái kia là bạn gái của anh ấy thì phải? Mình nghĩ cậu nên từ bỏ thì hơn.”
Những tưởng chút cảm xúc mơ hồ mới nảy nở trong lòng Dương Thiếu Lam sẽ vì thế mà dập tắt, nào ngờ cô ta quay lại nhìn Từ Nghiên Hy, đôi mắt càng sâu thẳm hơn:
“Sao phải từ bỏ? Anh ấy có bạn gái hay không thì có vấn đề gì?”
Từ Nghiên Hy kinh ngạc: “Không lẽ cậu định……”
“Dương Thiếu Lam này trước giờ chưa từng muốn thứ gì mà không có được. Người mà mình đã ưng ý, cho dù có bạn gái đi chăng nữa cũng vẫn sẽ thuộc về mình thôi.”
Cô ta lại quay sang nhìn chăm chú cô bạn gái của anh chàng kia, ngữ khí biểu lộ rõ vẻ khinh thường:
“Hơn nữa, cậu nhìn đi. Cô ta trông vừa tầm thường, nhan sắc chẳng có bao nhiêu phần kinh diễm khiến người khác nhung nhớ, cả bộ váy nhạt nhẽo cô ta đang mặc nữa. Mình sao có thể thua kẻ quê mùa như thế?”
Từ Nghiên Hy vẫn biết bạn mình là loại người tự cao không đặt ai trong mắt, nhưng khi lời thốt ra từ miệng Dương Thiếu Lam cô ta vẫn không thể tin được.
Cuối cùng cô ta chốt lại một câu khẳng định: “Anh ấy nhất định sẽ thuộc về mình. Cậu cứ chờ mà xem.”
Từ Nghiên Hy không biết nói gì thêm.
Nói xong, Dương Thiếu Lam như biến thành người khác, cười rạng rỡ chạy đến bắt chuyện với Tạ Vũ và Tiểu Nam. Cô ta cố tình khiến cho hai người nghĩ rằng người mình muốn làm quen là Tiểu Nam, để cô không chút phòng bị, cô ta có thể dễ dàng tiếp cận Tạ Vũ hơn.
Kể cả lần trượt ngã ở hồ nước phía sau thư viện cũng thế. Dương Thiếu Lam cố tình nhắc đến tên Tiểu Nam trước, vờ như mình không nhớ ra tên anh, cũng chỉ là một phần trong chiêu trò tiếp cận anh.
Dương Thiếu Lam từng thấy Dao Anh đi cùng Tiểu Nam, cô ta lại làm việc ở hội sinh viên, biết được Dao Anh và Mạc Phong có tình ý nên cố tình tỏ ra thân thiết với Mạc Phong, khiến Dao Anh hiểu lầm.
Dao Anh có ý ngỏ lời mời Mạc Phong tham gia dự án khởi nghiệp, cô kể cho anh sơ qua về dự án của nhóm mình, đúng lúc Dương Thiếu Lam ở gần nghe lén được. Cô
ta tìm đến Lý Thần, biết được Blue Grown gần đây hoạt động khó khăn do không có sản phẩm mới, đã gợi ý cho Lý Thần dự án của nhóm Tiểu Nam.
Đối với Lý Thần, Blue Grown quan trọng vô cùng, anh ta có thể bất chấp mọi thứ để công ty có thể phát triển. Mà người trước mặt lại là con gái của một tập đoàn lớn, anh ta dĩ nhiên không bỏ qua được cơ hội này.
“Tôi thắc mắc, tại sao nhất định phải là nhóm của cô Trần Tiểu Nam đó? Theo tôi biết thì cô ta là bạn gái của bạn tôi, làm như vậy không tốt cho lắm nhỉ?”
Dương Thiếu Lam cười tự tin: “Chính vì cô ta là bạn gái của bạn anh mới càng an toàn về sau. Nếu anh lấy được dự án của nhóm cô ta, tôi sẽ cân nhắc với ba tôi về chuyện đầu tư vào Blue Grown.”
Kế hoạch của cô ta từ đầu đến cuối đều vô cùng hoàn hảo nếu như thỏi son YSL kia không rơi xuống xe của Tạ Vũ.
Ban đầu Dương Thiếu Lam định giãi bày hoàn cảnh khó khăn của mình với Tiểu Nam, muốn khơi dậy sự đồng cảm của cô, thế nhưng chính thỏi son kia lại khiến cô nảy sinh chút nghi ngờ với cô ta.
Rồi những sự cố liên tiếp xảy ra, Tiểu Nam bắt đầu nghi ngờ với Dương Thiếu Lam nhiều hơn, chỉ là cô không có bằng chứng xác thực nên không dám vội vàng kết luận.
Với tình hình hiện tại có lợi cho Dương Thiếu Lam nhiều như thế, cô ta sớm không còn để tâm đến sai lầm nhỏ nhặt kia. Đọc 𝑡𝑟𝓊𝓎ện ha𝓎, 𝑡𝑟𝓊𝓎 cập nga𝓎 𝘛𝑟Um 𝘛𝑟𝓊𝓎ện﹒vn
Tạ Vũ và Tiểu Nam xảy ra mâu thuẫn lớn, đó là kết quả mà cô ta mãn nguyện nhất cho đến giờ.
Ba của Dương Thiếu Lam là một người rất nghiêm khắc và có tính kỷ luật cao, ông luôn luôn đốc thúc con gái học hành tử tế, cũng khuyên răn cô ta phải hòa đồng với mọi người, không bao giờ được khinh thường bất cứ ai.
Bởi vì ba dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, cô ta miễn cưỡng tìm được vài người bạn, trong đó có Từ Nghiên Hy. Ban đầu cô ta chỉ giao thiệp có cho có lệ vì Từ Nghiên Hy ngồi cùng bàn, sau đó mới cảm thấy hợp ý nhau, chơi thân đến tận khi vào đại học.
Cả hai đều có thành tích học tập tương đối tốt, cùng đỗ vào đại học A danh tiếng.
“Nghiên Hy, cậu làm gì mà chậm thế? Lễ hội đã bắt đầu rồi đó.”
Từ Nghiên Hy sống trong ký túc xá nên cần thời gian để sắp xếp lại, buổi chiều ngày lễ hội chào đón tân sinh viên diễn ra, Dương Thiếu Lam đứng đợi bên một gốc cây lớn nhắn tin liên tục thúc giục Từ Nghiên Hy.
Mười phút sau, Từ Nghiên Hy mới xuất hiện. Cô ta nhíu mày khẽ trách móc: “Cậu ở đâu mà lâu thế? Có biết mình đợi cậu dưới nắng lâu lắm rồi không?”
“Mình xin lỗi.” Từ Nghiên Hy chạy suốt một quãng đường dài, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đại học A không chỉ nổi tiếng với thành tích đứng đầu cả nước mà còn thu hút nhiều sinh viên bởi các câu lạc bộ khác nhau hoạt động cực kỳ sôi nổi. Hai cô gái đi lòng vòng trong lễ hội, Từ Nghiên Hy thích thú muốn vào thử mấy câu lạc bộ nghe giới thiệu, nhưng Dương Thiếu Lam không thích nên cô cũng đành đi theo cô ta, không thể làm theo ý mình.
Đột nhiên có bóng dáng chàng trai cao lớn va phải Dương Thiếu Lam. Cô ta giật mình kêu lên một tiếng: “Anh không biết nhìn đường hả?”
Còn chưa kịp xả hết giận dữ ra ngoài, khoảnh khắc Dương Thiếu Lam ngước mắt lên nhìn đối phương, cô ta lập tức đơ người.
Là một chàng thanh niên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng ngời nổi bật. Anh đang mặc áo sơ mi trắng tinh, càng tôn thêm vẻ nam tính điển trai khiến người ta không thể không chú ý đến.
Dương Thiếu Lam nhìn anh đến ngây ngốc đứng một chỗ, tiếc rằng anh không hề nhìn cô ta một lần, chỉ buông một câu “xin lỗi” hờ hững rồi đi thẳng.
Từ Nghiên Hy đứng một bên lay lay người Dương Thiếu Lam: “Cậu có sao không?”
Cô ta lắc đầu, khóe miệng cong lên nụ cười thích thú: “Nghiên Hy, cậu nhìn xem anh chàng vừa rồi có đẹp trai không?”
Từ Nghiên Hy hiểu ý đẩy nhẹ vai người kia, thanh âm đầy mờ ám: “À, mới thế mà cậu đã thích người ta rồi à?”
Cô nương theo ánh mắt Dương Thiếu Lam nhìn về phía chàng trai đang đứng trước khu tư vấn của câu lạc bộ nào đó, đang xoa đầu cô gái nào cực kỳ thắm thiết. Hai người đó còn nắm tay cười nói thân mật, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc:
“Có điều hình như cô gái kia là bạn gái của anh ấy thì phải? Mình nghĩ cậu nên từ bỏ thì hơn.”
Những tưởng chút cảm xúc mơ hồ mới nảy nở trong lòng Dương Thiếu Lam sẽ vì thế mà dập tắt, nào ngờ cô ta quay lại nhìn Từ Nghiên Hy, đôi mắt càng sâu thẳm hơn:
“Sao phải từ bỏ? Anh ấy có bạn gái hay không thì có vấn đề gì?”
Từ Nghiên Hy kinh ngạc: “Không lẽ cậu định……”
“Dương Thiếu Lam này trước giờ chưa từng muốn thứ gì mà không có được. Người mà mình đã ưng ý, cho dù có bạn gái đi chăng nữa cũng vẫn sẽ thuộc về mình thôi.”
Cô ta lại quay sang nhìn chăm chú cô bạn gái của anh chàng kia, ngữ khí biểu lộ rõ vẻ khinh thường:
“Hơn nữa, cậu nhìn đi. Cô ta trông vừa tầm thường, nhan sắc chẳng có bao nhiêu phần kinh diễm khiến người khác nhung nhớ, cả bộ váy nhạt nhẽo cô ta đang mặc nữa. Mình sao có thể thua kẻ quê mùa như thế?”
Từ Nghiên Hy vẫn biết bạn mình là loại người tự cao không đặt ai trong mắt, nhưng khi lời thốt ra từ miệng Dương Thiếu Lam cô ta vẫn không thể tin được.
Cuối cùng cô ta chốt lại một câu khẳng định: “Anh ấy nhất định sẽ thuộc về mình. Cậu cứ chờ mà xem.”
Từ Nghiên Hy không biết nói gì thêm.
Nói xong, Dương Thiếu Lam như biến thành người khác, cười rạng rỡ chạy đến bắt chuyện với Tạ Vũ và Tiểu Nam. Cô ta cố tình khiến cho hai người nghĩ rằng người mình muốn làm quen là Tiểu Nam, để cô không chút phòng bị, cô ta có thể dễ dàng tiếp cận Tạ Vũ hơn.
Kể cả lần trượt ngã ở hồ nước phía sau thư viện cũng thế. Dương Thiếu Lam cố tình nhắc đến tên Tiểu Nam trước, vờ như mình không nhớ ra tên anh, cũng chỉ là một phần trong chiêu trò tiếp cận anh.
Dương Thiếu Lam từng thấy Dao Anh đi cùng Tiểu Nam, cô ta lại làm việc ở hội sinh viên, biết được Dao Anh và Mạc Phong có tình ý nên cố tình tỏ ra thân thiết với Mạc Phong, khiến Dao Anh hiểu lầm.
Dao Anh có ý ngỏ lời mời Mạc Phong tham gia dự án khởi nghiệp, cô kể cho anh sơ qua về dự án của nhóm mình, đúng lúc Dương Thiếu Lam ở gần nghe lén được. Cô
ta tìm đến Lý Thần, biết được Blue Grown gần đây hoạt động khó khăn do không có sản phẩm mới, đã gợi ý cho Lý Thần dự án của nhóm Tiểu Nam.
Đối với Lý Thần, Blue Grown quan trọng vô cùng, anh ta có thể bất chấp mọi thứ để công ty có thể phát triển. Mà người trước mặt lại là con gái của một tập đoàn lớn, anh ta dĩ nhiên không bỏ qua được cơ hội này.
“Tôi thắc mắc, tại sao nhất định phải là nhóm của cô Trần Tiểu Nam đó? Theo tôi biết thì cô ta là bạn gái của bạn tôi, làm như vậy không tốt cho lắm nhỉ?”
Dương Thiếu Lam cười tự tin: “Chính vì cô ta là bạn gái của bạn anh mới càng an toàn về sau. Nếu anh lấy được dự án của nhóm cô ta, tôi sẽ cân nhắc với ba tôi về chuyện đầu tư vào Blue Grown.”
Kế hoạch của cô ta từ đầu đến cuối đều vô cùng hoàn hảo nếu như thỏi son YSL kia không rơi xuống xe của Tạ Vũ.
Ban đầu Dương Thiếu Lam định giãi bày hoàn cảnh khó khăn của mình với Tiểu Nam, muốn khơi dậy sự đồng cảm của cô, thế nhưng chính thỏi son kia lại khiến cô nảy sinh chút nghi ngờ với cô ta.
Rồi những sự cố liên tiếp xảy ra, Tiểu Nam bắt đầu nghi ngờ với Dương Thiếu Lam nhiều hơn, chỉ là cô không có bằng chứng xác thực nên không dám vội vàng kết luận.
Với tình hình hiện tại có lợi cho Dương Thiếu Lam nhiều như thế, cô ta sớm không còn để tâm đến sai lầm nhỏ nhặt kia. Đọc 𝑡𝑟𝓊𝓎ện ha𝓎, 𝑡𝑟𝓊𝓎 cập nga𝓎 𝘛𝑟Um 𝘛𝑟𝓊𝓎ện﹒vn
Tạ Vũ và Tiểu Nam xảy ra mâu thuẫn lớn, đó là kết quả mà cô ta mãn nguyện nhất cho đến giờ.