Ăn uống xong, lúc Tiểu Nam và Tạ Vũ ra đến quầy thanh toán, cô chợt nghe được ở đâu đó vọng lại tiếng mắng chửi thậm tệ.
“Cô đi làm phục vụ mà tay chân lóng ngóng, còn làm đổ trà lên người khách nữa. Cô không cần nhận tiền nữa sao?”
Tiểu Nam quay đầu nhìn sang, bóng lưng một nữ phục vụ mặc kimono đứng khép nép lấp ló phía sau bức tường gỗ, còn người đang buông lời chửi bới kia đứng hoàn toàn sau tường nên cô không thấy được.
“Cô mới đi làm có ba ngày, ngày nào cũng hỏng việc. Nếu còn thêm một lần khách phản hồi không tốt về cô nữa thì ở đây không nhận nổi nữa đâu. Làm ăn vụng về như vậy, chẳng trách mấy chỗ lần trước đều không nhận cô quá hai ngày.”
Đối phương lúi húi nhận lỗi, khom lưng yếu đuối nhưng trong lời nói lại không có mấy phần cam chịu.
Người nhân viên ở quầy thanh toán nhìn ra được Tiểu Nam đang chú ý đến cuộc đối thoại ở sau bức tường liền cười cười di dời tầm mắt của cô.
“Thật ngại quá, nhân viên của chúng tôi làm việc không tốt nên quản lý đang nhắc nhở. Không ngờ lại để quý khách nghe thấy.”
Tiểu Nam nhẹ nhàng nói: “Trông cô gái kia khá nhỏ nhắn, hình như còn rất trẻ.”
“Là sinh viên năm nhất, mới đến làm ở đây mấy hôm nhưng tay chân khá vụng về. Quản lý của chúng tôi hơi nặng lời, cũng chỉ là có ý tốt thôi, tuyệt đối không đụng tay đụng chân.”
Chỉ sợ rằng để hai người bắt gặp cảnh này sẽ nghĩ tiệm của họ bạo hành nhân viên, một khi lớn chuyện thì sẽ khó mà giải thích được. Có điều bọn họ dường như không mấy bận tâm, hẳn cũng không muốn làm rắc rối lên.
Chuyện riêng của tiệm, nếu cô nhân viên này đã khẳng định không động tay động chân thì Tiểu nam cũng chẳng hỏi thêm làm gì.
Trả tiền xong, đương lúc cả hai bước chân ra ngoài thì nghe được tiếng nói bên trong lại cất lên: “Dương Thiếu Lam, gian hoa đào có khách, mau đến phục vụ đi.”
Tiểu Nam kinh ngạc quay lại. Nữ nhân viên vừa bị khiển trách kia đích thực là Dương Thiếu Lam. Hôm nay cô ta làm việc ở trong tiệm bánh này phải mặc kimono, tóc được búi gọn gàng ra sau lưng, bước đi uyển chuyển khác hẳn bộ dạng thường ngày nên cô không nhận ra.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô, tại sao thiên kim tiểu thư như Dương Thiếu Lam lại hạ mình đi làm phục vụ ở chỗ này?
Sau đó nhớ đến câu nhận lỗi không mấy thành ý ban nãy, cô lại cảm thấy đúng lắm. Kiêu ngạo như cô ta, dĩ nhiên không dễ dàng hối lỗi, chỉ ừ đại cho qua chuyện.
Tạ Vũ đã ra ngoài lấy xe trước, Tiểu Nam tự hỏi nếu anh nhìn thấy một màn này không biết sẽ như thế nào? Cô cũng nghi ngờ liệu có phải do anh làm hay không? Nhưng rất nhanh chóng suy nghĩ này bị dập tắt.
Con người của Tạ Vũ, trước giờ luôn ôn hòa, có người nào phản bội anh thì nhiều nhất cũng chỉ là từ mặt thôi, anh sẽ không bao giờ đi trả thù ai cả.
Mãi đến sau này Tiểu Nam mới biết nguyên do vì sao Dương Thiếu Lam phải đi làm phục vụ ở nhiều nơi như vậy.
Tập đoàn Thịnh Dương khi ấy đang hợp tác làm ăn với một đối tác lớn, nhưng không hiểu sau bên kia đột nhiên rút lui, lý do được đưa ra là thiên kim nhà họ Dương tức Dương Thiếu Lam đã phá hoại việc làm ăn của họ.
Chủ tịch của Thịnh Dương không biết cụ thể đã xảy ra những gì, có điều đứa con gái sớm đã bị mẹ dạy hư của mình gần đây liên tục gây rối khắp nơi, hẳn đã đắc tội đối tác lúc nào không biết.
Sự việc này đã khiến tập đoàn chịu tổn thất không hề nhỏ, bố của Dương Thiếu Lam vô cùng tức giận, cảm thấy bản thân dạy con không nghiêm, cứ luôn nhân nhượng bỏ qua lỗi lầm cho cô ta, cuối cùng dứt khoát đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của cô ta, mới dẫn đến tình cảnh phải đi làm phục vụ.
Dương Thiếu Lam là con nhà giàu, được mẹ nuông chiều từ bé, công việc nhà hàng ngày còn chẳng đụng đến, lúc đi làm phục vụ ở quán ăn hay quán café liên tục làm đổ bánh đổ trà lên người khác, một câu xin lỗi khách cũng không có, lau dọn thì lề mề. Không những thế, khi bị trách mắng cô ta còn ngang nhiên lên giọng chửi bới ngược lại.
Kết quả là đến ngày thứ ba thì bị đuổi thẳng thừng.
Hiện tại cô ta đi làm ở tiệm bánh này, tuy được giữ lại lâu hơn những chỗ cũ, chỉ là cứ làm việc theo kiểu này thì sớm muộn gì cũng bị đuổi tiếp, hơn nữa e là không có chỗ nào dám nhận cô ta.
Bỗng nhiên Tiểu Nam nhớ đến lần gặp Dương Thiếu Lam trong bộ đồ phục vụ ở nhà hàng lẩu lúc đi ăn tối với Tạ Vũ. Cô ta khi ấy tay chân vẫn lóng ngóng, nhưng chắc chắn lúc đổ nước chấm lên áo cô là cố ý.
Từ khoảnh khắc họ cùng nhau xuất hiện, Dương Thiếu Lam vô tình có mặt ở đó cực kỳ ngứa mắt. Trong phút chốc cô ta nảy ra ý định giả làm nhân viên, đẩy xe đến phục vụ họ là có mục đích, muốn làm xấu mặt Tiểu Nam.
Lúc trước chỉ là vờ vịt, giờ đây lại thực sự phải đi phục vụ người khác, đúng là quả báo nhãn tiền.
Tiểu Nam không phải thánh mẫu, cô nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy thực hả hê.
“Cô đi làm phục vụ mà tay chân lóng ngóng, còn làm đổ trà lên người khách nữa. Cô không cần nhận tiền nữa sao?”
Tiểu Nam quay đầu nhìn sang, bóng lưng một nữ phục vụ mặc kimono đứng khép nép lấp ló phía sau bức tường gỗ, còn người đang buông lời chửi bới kia đứng hoàn toàn sau tường nên cô không thấy được.
“Cô mới đi làm có ba ngày, ngày nào cũng hỏng việc. Nếu còn thêm một lần khách phản hồi không tốt về cô nữa thì ở đây không nhận nổi nữa đâu. Làm ăn vụng về như vậy, chẳng trách mấy chỗ lần trước đều không nhận cô quá hai ngày.”
Đối phương lúi húi nhận lỗi, khom lưng yếu đuối nhưng trong lời nói lại không có mấy phần cam chịu.
Người nhân viên ở quầy thanh toán nhìn ra được Tiểu Nam đang chú ý đến cuộc đối thoại ở sau bức tường liền cười cười di dời tầm mắt của cô.
“Thật ngại quá, nhân viên của chúng tôi làm việc không tốt nên quản lý đang nhắc nhở. Không ngờ lại để quý khách nghe thấy.”
Tiểu Nam nhẹ nhàng nói: “Trông cô gái kia khá nhỏ nhắn, hình như còn rất trẻ.”
“Là sinh viên năm nhất, mới đến làm ở đây mấy hôm nhưng tay chân khá vụng về. Quản lý của chúng tôi hơi nặng lời, cũng chỉ là có ý tốt thôi, tuyệt đối không đụng tay đụng chân.”
Chỉ sợ rằng để hai người bắt gặp cảnh này sẽ nghĩ tiệm của họ bạo hành nhân viên, một khi lớn chuyện thì sẽ khó mà giải thích được. Có điều bọn họ dường như không mấy bận tâm, hẳn cũng không muốn làm rắc rối lên.
Chuyện riêng của tiệm, nếu cô nhân viên này đã khẳng định không động tay động chân thì Tiểu nam cũng chẳng hỏi thêm làm gì.
Trả tiền xong, đương lúc cả hai bước chân ra ngoài thì nghe được tiếng nói bên trong lại cất lên: “Dương Thiếu Lam, gian hoa đào có khách, mau đến phục vụ đi.”
Tiểu Nam kinh ngạc quay lại. Nữ nhân viên vừa bị khiển trách kia đích thực là Dương Thiếu Lam. Hôm nay cô ta làm việc ở trong tiệm bánh này phải mặc kimono, tóc được búi gọn gàng ra sau lưng, bước đi uyển chuyển khác hẳn bộ dạng thường ngày nên cô không nhận ra.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô, tại sao thiên kim tiểu thư như Dương Thiếu Lam lại hạ mình đi làm phục vụ ở chỗ này?
Sau đó nhớ đến câu nhận lỗi không mấy thành ý ban nãy, cô lại cảm thấy đúng lắm. Kiêu ngạo như cô ta, dĩ nhiên không dễ dàng hối lỗi, chỉ ừ đại cho qua chuyện.
Tạ Vũ đã ra ngoài lấy xe trước, Tiểu Nam tự hỏi nếu anh nhìn thấy một màn này không biết sẽ như thế nào? Cô cũng nghi ngờ liệu có phải do anh làm hay không? Nhưng rất nhanh chóng suy nghĩ này bị dập tắt.
Con người của Tạ Vũ, trước giờ luôn ôn hòa, có người nào phản bội anh thì nhiều nhất cũng chỉ là từ mặt thôi, anh sẽ không bao giờ đi trả thù ai cả.
Mãi đến sau này Tiểu Nam mới biết nguyên do vì sao Dương Thiếu Lam phải đi làm phục vụ ở nhiều nơi như vậy.
Tập đoàn Thịnh Dương khi ấy đang hợp tác làm ăn với một đối tác lớn, nhưng không hiểu sau bên kia đột nhiên rút lui, lý do được đưa ra là thiên kim nhà họ Dương tức Dương Thiếu Lam đã phá hoại việc làm ăn của họ.
Chủ tịch của Thịnh Dương không biết cụ thể đã xảy ra những gì, có điều đứa con gái sớm đã bị mẹ dạy hư của mình gần đây liên tục gây rối khắp nơi, hẳn đã đắc tội đối tác lúc nào không biết.
Sự việc này đã khiến tập đoàn chịu tổn thất không hề nhỏ, bố của Dương Thiếu Lam vô cùng tức giận, cảm thấy bản thân dạy con không nghiêm, cứ luôn nhân nhượng bỏ qua lỗi lầm cho cô ta, cuối cùng dứt khoát đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của cô ta, mới dẫn đến tình cảnh phải đi làm phục vụ.
Dương Thiếu Lam là con nhà giàu, được mẹ nuông chiều từ bé, công việc nhà hàng ngày còn chẳng đụng đến, lúc đi làm phục vụ ở quán ăn hay quán café liên tục làm đổ bánh đổ trà lên người khác, một câu xin lỗi khách cũng không có, lau dọn thì lề mề. Không những thế, khi bị trách mắng cô ta còn ngang nhiên lên giọng chửi bới ngược lại.
Kết quả là đến ngày thứ ba thì bị đuổi thẳng thừng.
Hiện tại cô ta đi làm ở tiệm bánh này, tuy được giữ lại lâu hơn những chỗ cũ, chỉ là cứ làm việc theo kiểu này thì sớm muộn gì cũng bị đuổi tiếp, hơn nữa e là không có chỗ nào dám nhận cô ta.
Bỗng nhiên Tiểu Nam nhớ đến lần gặp Dương Thiếu Lam trong bộ đồ phục vụ ở nhà hàng lẩu lúc đi ăn tối với Tạ Vũ. Cô ta khi ấy tay chân vẫn lóng ngóng, nhưng chắc chắn lúc đổ nước chấm lên áo cô là cố ý.
Từ khoảnh khắc họ cùng nhau xuất hiện, Dương Thiếu Lam vô tình có mặt ở đó cực kỳ ngứa mắt. Trong phút chốc cô ta nảy ra ý định giả làm nhân viên, đẩy xe đến phục vụ họ là có mục đích, muốn làm xấu mặt Tiểu Nam.
Lúc trước chỉ là vờ vịt, giờ đây lại thực sự phải đi phục vụ người khác, đúng là quả báo nhãn tiền.
Tiểu Nam không phải thánh mẫu, cô nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy thực hả hê.