Người Trương Minh Hạo dẫn theo là một cô bé thấp hơn anh hẳn một cái đầu, mái tóc dài mau hung được buộc gọn gàng ở sau lưng, chỉ thả hai lọn tóc có độ dàng vừa đủ phía trước giúp khuôn mặt thanh thoát hơn vài phần, trên người mặc chiếc váy dài trắng đơn giản.
Cô bé ấy rụt rè tiến lên phía trước, cúi đầu chào Tạ Vũ: “Em chào anh Tạ, em là Từ Nghiên Hy, là sinh viên năm nhất.”
Trương Minh Hạo xoay người rời đi, không quên nói một lời cuối: “Hai người sẽ có nhiều điều để nói lắm, tôi sẽ đợi ở bên kia.”
Rốt cuộc Tạ Vũ và Từ Nghiên Hy lại trở vào trung tâm thương mại, tìm một quán cafe vừa uống nước vừa nói chuyện.
“Bây giờ em có thể nói rõ hơn cho anh biết, em rốt cuộc là ai?” Tạ Vũ ngả lưng ra phía sau.
Từ Nghiên Hy hơi run, lúc sau cô mới cố gắng hít thở bình tĩnh, trình bày mạch lại lại về bản thân mình:
“Em là bạn của Dương Thiếu Lam. Anh biết Thiếu Lam mà đúng không? Em và cậu ấy cũng coi như lớn lên cùng nhau.”
Tạ Vũ khó hiểu hỏi lại: “Dương Thiếu Lam? Tại sao bạn của Thiếu Lam lại đến tìm anh?”
Nhắc đến Dương Thiếu Lam khiến Tạ Vũ nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua. Trong lúc đi dạo trên phố, anh vô tình bắt gặp cô ta ngồi ôm gối một mình trong bóng tối, bộ dáng yếu ớt đáng thương vô cùng.
“Là em sao, Dương Thiếu Lam?”
Cô ta ngước mặt lên, nước mắt ướt đẫm nơi gò má làm tóc dính vào mặt, thanh âm nức nở như tiếng mèo kêu:
“Anh Tạ Vũ, ông ta bỏ mặc em rồi.”
Nói xong Dương Thiếu Lam lập tức nhảy lên vòng tay qua eo Tạ Vũ ôm chặt lấy anh khóc càng lớn hơn. Tạ Vũ bối rối không biết làm sao, thấy cô ta đang buồn lại không dám gỡ tay ra, chỉ có thể để mặc cho cô ta ôm mình khóc ướt cả một mảng áo.
Lúc sau, Dương Thiếu Lam nín khóc. Cô ta buông Tạ Vũ ra, rối rít xin lỗi vì ôm anh, còn làm ướt áo anh. Nhưng lúc này anh chỉ thấy cô ta rất đáng thương, trong lòng nảy sinh thương cảm, mỉm cười nói:
“Không sao đâu, áo ướt có thể giặt mà. Em mau đứng lên đi, ngồi dưới đất bẩn hết rồi này. Để anh đưa em về nhé!”
Dương Thiếu Lam mím môi, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Thế là đồng ý hay không đồng ý?”
“Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy, em cảm thấy rất có lỗi.” Dương Thiếu Lam thút thít nói.
Tạ Vũ cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta, “Sao lại có lỗi?”
“Vì em mà anh và chị Tiểu Nam mới xung đột. Hai người yêu nhau như vậy, bây giờ đang giận nhau cũng không dễ chịu gì. Nếu chị ấy biết bây giờ em làm phiền anh nhất định sẽ càng tức giận hơn. Em không nên làm phiền hai người thêm nữa.”
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, anh cởi áo khoác ra khoác lên vai cô ta, nghiêm giọng nói: “Bọn anh cãi nhau không phải vì chuyện này nên em không cần cảm thấy có lỗi. Còn sự việc lần trước là cô ấy không tin chúng ta, càng không phải lỗi của em.”
Dương Thiếu Lam không nói gì, vẻ mặt vẫn hối lỗi nhưng trong lòng lại cười thầm.
Tạ Vũ dắt cô ta đến nơi xe mình đậu, cô ta băn khoăn: “Liệu em ngồi ghế phụ chị Tiểu Nam có trách em không?”
“Cô ấy không bận tâm đâu.” Anh chu đáo mở cửa ghế phụ, đỡ cô ta ngồi vào trong để khỏi đụng đầu vào trần xe.
Xe bắt đầu chạy. Tạ Vũ lại hỏi: “Cuối cùng là em có chuyện gì mà buồn vậy? Còn ngồi một mình trong hẻm nhỏ đó khóc nữa, có biết không an toàn chút nào không?”
Dương Thiếu Lam chùng mắt, ngữ khí vừa căm hận vừa đáng thương: “Ngày xưa mẹ em yêu người đàn ông đó, nhưng ông ta lại ruồng bỏ sau khi biết mẹ mang thai em. Đến gần đây ông ta mới quay lại tìm em, cho em nhiều đồ hiệu đắt tiền. Lúc đó em còn tưởng ông ta đã thật lòng yêu thương mẹ con em, sau đó mới biết thì ra chỉ vì tranh tài sản nên mới nhớ đến em.”
Tạ Vũ không tin vào tai mình, “Sao trên đời này lại có người cha đáng xấu hổ đến thế?”
“Mẹ con em vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống, em không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ nên chọn đi làm thêm từ rất sớm. Bạn bè trên lớp lúc trước cũng từng bắt nạt em vì không có bố, sau khi lên đại học em mới nói dối mọi người.”
Hiện tại trong mắt Tạ Vũ, Dương Thiếu Lam chỉ là cô bé số khổ, phải bươn chải từ sớm vẫn có thể học tập tốt để thi vào đại học A danh tiếng, dĩ nhiên chỉ có thương cảm.
“Vất vả cho em quá, nhưng em vừa học vừa làm mà thành tích vẫn tốt như thế, đúng là khiến anh cảm phục.”
Dương Thiếu Lam không khỏi mãn nguyện trong lòng. Cô ta ngang nhiên cướp thân thế của Tiểu Nam, vì cô ta biết cô chưa từng nói với Tạ Vũ về gia đình mình, bây giờ nhờ câu chuyện này mà có được sự cảm thông của anh, lại càng khiến anh và cô thêm xa cách, cô ta âm thầm cười cợt.
Cười cợt Tiểu Nam vì sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, lại còn để người khác giành lấy thương cảm.
Dương Thiếu Lam cho rằng cô thực sự là kẻ ngốc, tự mình đẩy Tạ Vũ về phía cô ta.
Cô bé ấy rụt rè tiến lên phía trước, cúi đầu chào Tạ Vũ: “Em chào anh Tạ, em là Từ Nghiên Hy, là sinh viên năm nhất.”
Trương Minh Hạo xoay người rời đi, không quên nói một lời cuối: “Hai người sẽ có nhiều điều để nói lắm, tôi sẽ đợi ở bên kia.”
Rốt cuộc Tạ Vũ và Từ Nghiên Hy lại trở vào trung tâm thương mại, tìm một quán cafe vừa uống nước vừa nói chuyện.
“Bây giờ em có thể nói rõ hơn cho anh biết, em rốt cuộc là ai?” Tạ Vũ ngả lưng ra phía sau.
Từ Nghiên Hy hơi run, lúc sau cô mới cố gắng hít thở bình tĩnh, trình bày mạch lại lại về bản thân mình:
“Em là bạn của Dương Thiếu Lam. Anh biết Thiếu Lam mà đúng không? Em và cậu ấy cũng coi như lớn lên cùng nhau.”
Tạ Vũ khó hiểu hỏi lại: “Dương Thiếu Lam? Tại sao bạn của Thiếu Lam lại đến tìm anh?”
Nhắc đến Dương Thiếu Lam khiến Tạ Vũ nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua. Trong lúc đi dạo trên phố, anh vô tình bắt gặp cô ta ngồi ôm gối một mình trong bóng tối, bộ dáng yếu ớt đáng thương vô cùng.
“Là em sao, Dương Thiếu Lam?”
Cô ta ngước mặt lên, nước mắt ướt đẫm nơi gò má làm tóc dính vào mặt, thanh âm nức nở như tiếng mèo kêu:
“Anh Tạ Vũ, ông ta bỏ mặc em rồi.”
Nói xong Dương Thiếu Lam lập tức nhảy lên vòng tay qua eo Tạ Vũ ôm chặt lấy anh khóc càng lớn hơn. Tạ Vũ bối rối không biết làm sao, thấy cô ta đang buồn lại không dám gỡ tay ra, chỉ có thể để mặc cho cô ta ôm mình khóc ướt cả một mảng áo.
Lúc sau, Dương Thiếu Lam nín khóc. Cô ta buông Tạ Vũ ra, rối rít xin lỗi vì ôm anh, còn làm ướt áo anh. Nhưng lúc này anh chỉ thấy cô ta rất đáng thương, trong lòng nảy sinh thương cảm, mỉm cười nói:
“Không sao đâu, áo ướt có thể giặt mà. Em mau đứng lên đi, ngồi dưới đất bẩn hết rồi này. Để anh đưa em về nhé!”
Dương Thiếu Lam mím môi, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Thế là đồng ý hay không đồng ý?”
“Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy, em cảm thấy rất có lỗi.” Dương Thiếu Lam thút thít nói.
Tạ Vũ cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta, “Sao lại có lỗi?”
“Vì em mà anh và chị Tiểu Nam mới xung đột. Hai người yêu nhau như vậy, bây giờ đang giận nhau cũng không dễ chịu gì. Nếu chị ấy biết bây giờ em làm phiền anh nhất định sẽ càng tức giận hơn. Em không nên làm phiền hai người thêm nữa.”
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, anh cởi áo khoác ra khoác lên vai cô ta, nghiêm giọng nói: “Bọn anh cãi nhau không phải vì chuyện này nên em không cần cảm thấy có lỗi. Còn sự việc lần trước là cô ấy không tin chúng ta, càng không phải lỗi của em.”
Dương Thiếu Lam không nói gì, vẻ mặt vẫn hối lỗi nhưng trong lòng lại cười thầm.
Tạ Vũ dắt cô ta đến nơi xe mình đậu, cô ta băn khoăn: “Liệu em ngồi ghế phụ chị Tiểu Nam có trách em không?”
“Cô ấy không bận tâm đâu.” Anh chu đáo mở cửa ghế phụ, đỡ cô ta ngồi vào trong để khỏi đụng đầu vào trần xe.
Xe bắt đầu chạy. Tạ Vũ lại hỏi: “Cuối cùng là em có chuyện gì mà buồn vậy? Còn ngồi một mình trong hẻm nhỏ đó khóc nữa, có biết không an toàn chút nào không?”
Dương Thiếu Lam chùng mắt, ngữ khí vừa căm hận vừa đáng thương: “Ngày xưa mẹ em yêu người đàn ông đó, nhưng ông ta lại ruồng bỏ sau khi biết mẹ mang thai em. Đến gần đây ông ta mới quay lại tìm em, cho em nhiều đồ hiệu đắt tiền. Lúc đó em còn tưởng ông ta đã thật lòng yêu thương mẹ con em, sau đó mới biết thì ra chỉ vì tranh tài sản nên mới nhớ đến em.”
Tạ Vũ không tin vào tai mình, “Sao trên đời này lại có người cha đáng xấu hổ đến thế?”
“Mẹ con em vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống, em không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ nên chọn đi làm thêm từ rất sớm. Bạn bè trên lớp lúc trước cũng từng bắt nạt em vì không có bố, sau khi lên đại học em mới nói dối mọi người.”
Hiện tại trong mắt Tạ Vũ, Dương Thiếu Lam chỉ là cô bé số khổ, phải bươn chải từ sớm vẫn có thể học tập tốt để thi vào đại học A danh tiếng, dĩ nhiên chỉ có thương cảm.
“Vất vả cho em quá, nhưng em vừa học vừa làm mà thành tích vẫn tốt như thế, đúng là khiến anh cảm phục.”
Dương Thiếu Lam không khỏi mãn nguyện trong lòng. Cô ta ngang nhiên cướp thân thế của Tiểu Nam, vì cô ta biết cô chưa từng nói với Tạ Vũ về gia đình mình, bây giờ nhờ câu chuyện này mà có được sự cảm thông của anh, lại càng khiến anh và cô thêm xa cách, cô ta âm thầm cười cợt.
Cười cợt Tiểu Nam vì sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, lại còn để người khác giành lấy thương cảm.
Dương Thiếu Lam cho rằng cô thực sự là kẻ ngốc, tự mình đẩy Tạ Vũ về phía cô ta.