Tạ Vũ và Tiểu Nam nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường.
Ở đại học A có một đoạn đường cây cối xanh mướt phủ kín cả con đường, một tia nắng cũng không lọt qua được, ngoài ra còn có rất nhiều ghế đá xung quanh những gốc cây lớn, đặc biệt được những sinh viên hẹn hò với nhau yêu thích.
“Tạ Vũ.” Tiểu Nam dịu dàng gọi tên anh.
“Có chuyện gì thế?”
Tiểu Nam vừa nói vừa bước đi từng bước nhịp nhàng: “Chiều nay anh có bận gì không?”
Tạ Vũ im lặng ba giây rồi trả lời lại: “Công ty có chút việc. Sao thế?”
“Không có gì. Em chỉ hỏi anh thế thôi.”
Cả hai lại tiếp tục bước đi trong sự tĩnh lặng, bầu không khí hòa vào sự nhộn nhịp xung quanh.
Suốt quãng đường, hay nói đúng hơn là kể từ lúc yêu nhau đến giờ, mỗi khi hai người xuất hiện cùng nhau trong trường đều không tránh khỏi ánh mắt của những người khác. Thời gian đầu thu hút không ít sự chú ý, cho đến bây giờ là năm học mới dường như mọi người đều đã quen rồi, không còn nhiều người quá để ý nữa.
Đi trên con đường nhiều người qua lại như vậy, Tiểu Nam vẫn rất thoải mái, không có cảm giác bị người khác nhìn vào.
“Bây giờ em muốn đi đâu à?” Tạ Vũ nghiêng người hỏi.
Tiểu Nam lắc đầu, “Chiều nay em đến thư viện học, buổi tối có hẹn đi ăn với bạn cùng phòng rồi. Anh bận thì cứ đi đến công ty đi, với lại anh cũng không sống trong ký túc, không cần quay về trường nữa đâu.”
“Em đang giận anh à?”
Cô lập tức quay sang nhìn anh, cười rộ lên: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đó. Vào năm học rồi, em cũng chỉ quanh quẩn trong trường thôi, ngại ra ngoài lắm. Hơn nữa anh học đang học năm tư, bận công việc bên ngoài cũng là dễ hiểu, em có gì mà giận.”
Tạ Vũ vẫn chưa buông ánh mắt khỏi Tiểu Nam, cô liền ôm lấy cánh tay anh ngọt ngào nói: “Em không giận anh thật. Bạn trai của em tài giỏi như thế, em vui còn không hết nữa là.”
“Xin lỗi, anh không dành nhiều thời gian cho em được. Bây giờ anh đưa em đến thư viện nhé!”
Tiểu Nam gật đầu, kéo tay anh đi nhanh hơn.
Đứng trên bậc thang cao nhất ngay trước thư viện, Tạ Vũ chưa vội rời đi mà nói thêm với cô mấy lời.
“Tối nay tầm mười giờ anh có mặt ở nhà, đến lúc đó nhắn tin anh nhắn tin cho em được không?”
Cô mỉm cười nói: “Em sẽ chờ tin nhắn của anh. Bây giờ anh đi đi, em vào trong đây.”
Lời vừa dứt, Tiểu Nam vẫy vẫy tay với Tạ Vũ rồi đi vào trong tòa thư viện.
Bên ngoài, Tạ Vũ đứng nhìn cô vào hẳn trong mới nhấc chân bước đi. Anh đi vòng qua lối phía sau thư viện, từ lối này có thể ra lấy xe ở bãi gần hơn.
Là sinh viên có ai mà không biết rõ cái quy tắc không được lái xe trong khuôn viên trường, cho nên dù đại học A có rộng như thế nào, cũng chỉ có thể đi xe đạp hoặc một số người chọn di chuyển bằng những chiếc ván trượt điện.
Giống như Hàn Nhiễm và Dao Anh, tòa nhà của họ ở khá xa ký túc xá nên phải đi xe đạp, nếu không nhất định sẽ muộn học quanh năm mất. Còn Tiểu Nam may mắn là tòa nhà Hóa học chỉ cách ký túc xá chừng năm phút đi bộ nên cô nàng không cần mỗi ngày chạy xe đạp đi học.
“A!”
Tạ Vũ vừa đi xuống khỏi bậc cầu thang cao ngất thì nghe thấy một tiếng la thất thanh. Anh đảo mắt xung quanh một vòng, cuối cùng tầm nhìn dừng ở hồ nước ngay trước mặt.
Thiếu nữ tuổi mười tám mặc quần jeans ống suông cùng áo croptop trắng tinh, dáng vẻ toát lên sự trẻ trung năng động, giờ phút này quần áo lại đang ướt sũng nước dính sát vào cơ thể, mái tóc buộc nửa đầu lấm tấm chỗ ướt chỗ khô. Trên người còn có chiếc balo cũng bị nhúng nước không ít.
Cô gái chật vật đứng dậy, giày thể thao trắng đi trên chân hoàn toàn chìm dưới mặt hồ, nhưng không kịp để ý đến những thứ khác, vội vàng mở balo ra kiểm tra xem có gì bị ướt bên trong không.
Kiểm tra xong, cô gái ngửa đầu lên thở dài một tiếng, miệng nhỏ than vãn: “Thật là, lần sau phải mua loại chống nước mới được. Bây giờ ướt hết sách vở, lại phải ghi chép từ đầu rồi.”
“Em có sao không?” Tạ Vũ đi đến gần hỏi thăm.
“Em ổn. Chỉ là bị ướt một chút thôi.” Cô gái vừa nói vừa bước lên thành hồ rồi lại nhảy ra ngoài.
Lúc đứng yên bình tĩnh lại, cô gái mới nhìn kỹ được khuôn mặt người kia là ai, càng nhìn thấy quen, đôi môi đỏ nở nụ cười tinh nghịch: “Anh là…… người hôm đó ngồi cùng với chị Tiểu Nam?”
Trong một khắc Tạ Vũ cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người đối diện, lờ mờ đoán ra: “Là em sao? Cô bé hôm đó kết bạn với Tiểu Nam?”
“Dạ phải, tên em là Dương Thiếu Lam.”
Tạ Vũ nhìn đối phương ướt sũng nước từ đầu đến chân, liền nhân lúc Dương Thiếu Lam đang vuốt vuốt tóc cho khô bớt cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài ra, một tay đưa cho cô nói:
“Quần áo của em ướt hết rồi, em mặc cái này vào rồi quay về thay đồ luôn đi. Bây giờ trời đang nắng như thế, để người ướt về dễ ốm lắm.”
Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh chứa đựng nét thơ ngây và có phần tinh nghịch nhìn Tạ Vũ, Dương Thiếu Lam cười cười nhận lấy, “Cảm ơn anh. Em nhất định sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho anh.”
Dương Thiếu Lam đặt balo lên thành hồ, mặc áo của anh vào, thuận tiện giải thích: “Lúc nãy em bị rơi mất kẹp tóc xuống hồ nên mới cúi người xuống nhặt, ai ngờ lại trượt chân ngã xuống. Cũng may hồ nước khá nông nên chỉ bị ướt nửa người.”
“Chỉ là một chiếc kẹp tóc thôi mà, em cần gì phải nhặt đến ngã cả xuống như thế?”
Cô lập tức xua xua tay, “Không được, đó là kẹp tóc của chị em tặng cho em, rất quý giá đấy.”
Dương Thiếu Lam mặc áo xong, tạm biệt anh một câu rồi xách balo lên đi luôn về hướng ký túc xá.