Tiểu Nam thu xếp xong trước, hỏi: “Hè này hai cậu định đi đâu?”
“Mình sẽ về nhà, vé đã đặt xong từ tháng trước rồi.” Dao Anh vừa nói, tay vẫn không ngơi việc.
Hàn Nhiễm thở dài, “Nhà mình ở ngay thành phố này rồi, không phải bận tâm đến thời gian nhiều. Ba tháng hè của mình chắc là sẽ tiếp tục đi làm thêm thôi. Còn cậu thì sao, Tiểu Nam? Lúc đầu cậu có hỏi mình về chuyện xin việc, sao bỗng dưng lại đổi ý?”
“Tạ Vũ nói là muốn đưa mình đi chơi, vé máy bay cũng đặt trước mà không nói với mình luôn.”
“Có bạn trai đúng là sướng thật. Kỳ nghỉ dài hạn thế này còn có người đưa đi chơi nữa.” Hàn Nhiễm ủ rũ nói.
Dọn dẹp xong, cả ba kéo đống vali nặng nề ra khỏi tòa ký túc xá. Tạ Vũ sớm đã chờ sẵn Tiểu Nam ở cổng ký túc. Anh giúp cô kéo vali đi ra ngoài cổng Đông.
“Chuyến bay xuất phát lúc mấy giờ?”
“Hai giờ chiều nay.”
Tiểu Nam ngạc nhiên, “Sớm như vậy?”
“Anh chuẩn bị xong hết rồi. Em còn bận việc gì à?”
“Không có. Chỉ là em thấy hơi gấp thôi.” Tiểu Nam lắc đầu.
Đây là lần thứ hai Tiểu Nam đi máy bay. Lần đầu tiên đi cũng chính là lần về quê lúc nhỏ. Sống gần hai mươi năm qua, cô nàng gần như gắn bó toàn bộ thời gian ở thành phố này, chưa hề đặt chân đến nơi khác từ quê ngoại.
Ngồi trên máy bay, đột nhiên Tạ Vũ nói: “Hôm nay nhìn thấy bạn của em anh mới nhớ ra, hình như anh chưa mời họ đi ăn thì phải. Xem ra chuyện này là anh sơ suất rồi. Mà em cũng phải nhắc anh chứ!”
Tiểu Nam giọng đầy oan ức: “Em cũng đâu có nhớ ra.”
“Sau khi trở về anh phải mời họ một bữa đàng hoàng mới được.”
Vừa đặt chân đến sân bay, Tiểu Nam lập tức bị cái nóng đặc trưng của mùa hè ở vùng này phả vào người. Trước khi lên máy bay cô nàng đoán trước được thời tiết ở đây nên đã mặc một chiếc váy xanh lam cộc tay hết sức thoải mái.
Sau khi rời khỏi sân bay, cả hai phải đi taxi một đoạn dọc theo đường biển nữa mới đến được nơi cần đến. Đoạn đường này thực sự rất đẹp, một bên là núi non hùng vĩ, bên kia lại là biển xanh rộng lớn mênh mông, khiến người ta không đành lòng rời mắt khỏi.
Hoàng hôn dần buông xuống trải một lớp áo vàng cam óng ả lên mặt biển, bầu trời cao rộng phản chiếu ánh nắng cuối ngày tạo thành sắc xanh tím đan xen nổi bật cả một mảng lớn đẹp mê hồn.
Tiểu Nam hơi hướng ra ô cửa ngắm cảnh, một cơn gió lộng vội vàng ghé thăm làm tóc cô bay loạn lên. Cô vừa vuốt tóc vừa cười vui vẻ.
Đã bao nhiêu năm rồi không quay lại, hiện tại ký ức đã trở nên mơ hồ, cảnh tượng trước mắt dường như có chút lạ cũng có chút quen. Hoặc có lẽ thời gian trôi đi, có đổi thay nên cô không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Taxi dừng lại ở lối vào của một thị trấn nhỏ. Mấy năm trước Tiểu Nam có nghe nói nơi đây khá phát triển các làng nghề truyền thống và chào đón du khách đông đảo đến từ các nơi khác nhau, thế nhưng gần đây lượng người đến tham quan đã giảm đáng kể, các mặt hàng thủ công truyền thống cũng không còn được ưa chuộng nữa.
Dù vậy, đối với cô thị trấn này mang một vẻ đẹp rất đặc biệt, gợi cho con người ta một cảm giác bình yên đến lạ. Ở ngay đầu thị trấn có một con sông chảy ngang qua, Tiểu Nam và Tạ Vũ cùng nhau bước đi trên cây cầu bằng đá đã phủ lớp áo của thời gian, men theo con đường lát đá vào phố cổ.
“Nơi này đẹp thật, thảo nào em lại cứ nhớ mãi không quên.” Tạ Vũ ngắm nghía dãy nhà gỗ ngói đỏ tươi cười thích thú như vừa khám phá ra một thế giới mới.
“Anh tập trung đi tìm homestay đi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đi ngắm cảnh sau.”
Tiểu Nam vừa nói vừa kéo anh đi về phía trước.
Nơi mà Tạ Vũ đặt phòng có vẻ ngoài khá cổ kính hòa hợp với những căn nhà gỗ xung quanh, nhưng bên trong nội thất lại rất hiện đại và tiện nghi, cả hai cũng nghỉ ngơi một cách thoải mái hơn.
Sau một ngày đi đường dài, Tiểu Nam tắm xong liền nằm dài trên giường lướt điện thoại. Chiếc giường êm ái này đã giúp cô bớt đau lưng hơn rất nhiều sau mấy tiếng ngồi máy bay và taxi, đôi mắt xinh đẹp kia dường như rất hiểu ý chủ nhân dần dần khép lại.
Ngay khi cô nàng vừa bắt đầu đi vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ đổ khiển cô giật mình bật dậy. Cánh tay lười nhác quơ quơ tìm kiếm mãi mới thấy điện thoại, mở lên là tin nhắn của Tạ Vũ:
“Chúng ta đi ăn tối thôi.”
Bây giờ cũng đã gần tám giờ tối, không còn sớm nữa nên Tiểu Nam chỉ mặc tạm một chiếc áo phông rộng rãi phối cùng quần suông đơn giản đi ăn với Tạ Vũ.
“Anh định đi ăn gì?”
Tạ Vũ lắc đầu, “Anh không biết ở đây có món gì ngon.”
Tiểu Nam trố mắt nhìn anh, “Anh không tìm hiểu trước sao? Thôi được rồi, em nghe nói nơi này rất nổi tiếng với món lẩu thảo mộc, anh mau tra thử xem gần đây có quán nào không.”
Tạ Vũ lướt mạng một lúc, chỉ tay về sang bên phải nói: “Ở gần chỗ này có một quán được đánh giá rất tốt, chúng ta đi thôi.”
Trong bữa ăn, đột nhiên anh hỏi cô: “Nhà ngoại của em sống ở đâu? Ngày mai em dẫn anh đến gặp họ đi.”
Tiểu Nam bị câu nói của anh làm cho sặc sụa liên tục, anh vội lấy nước cho cô, miệng liên tục nói: “Em không sao chứ? Mau uống nước đi. Đã ổn hơn chưa?”
Anh đột ngột đề nghị muốn gặp người thân của cô, làm sao có thể bình tĩnh được.
Cô vẫn cảm thấy rằng ở thời điểm này đưa anh gặp họ là quá sớm, nhưng lại nghĩ đến việc ở một nơi xa xôi so với thành phố cô đang sống như vậy, muốn gặp lại lần nữa chẳng dễ dàng gì, có một chút do dự.
Tạ Vũ bày ra vẻ mặt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười cười: “Nếu em chưa muốn thì thôi, chúng ta còn nhiều cơ hội mà.”