“Henry! Cela fait longtemps qu'on ne š'est pas vu!” (Henry! Lâu rồi không gặp!)
Henry chính là nhân vật Matteo vừa nhắc đến lúc ở trên phòng. Tiểu Nam đoán là người quen của hai cậu nhóc hoặc cũng giống như cô, một gia sư dạy kèm cho chúng.
Cô vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, trùng hợp người tên Henry cũng từ cửa chính đi vào trong. Ngay lập tức, hiện ra trước mắt cô là dáng người cao lớn mặc áo phông đơn giản quen thuộc.
Đối phương nhận ra cô, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
Frank nắm lấy bàn tay người kia nói: “Henry, maman a cuisiné de nombreux plats délicieux. Allons-y!” (Henry, mẹ đã nấu rất nhiều món ăn ngon đó. Mau đi thôi!)
Người kia cúi thấp xuống, xoa xoa đầu Frank và Matteo, “Chúng ta mau đi thôi!”
Văn Nguyệt cũng rất niềm nở nói: “Con đến rồi à? Mau vào ăn tối đi! Chúng ta chỉ còn chờ mỗi con thôi đấy.”
Trong bữa ăn, Văn Nguyệt giới thiệu cô với đối phương: “Đây là gia sư mẹ mới thuê cho Matteo và Frank, tên là Tiểu Nam. Hai đứa chắc cũng gần gần tuổi nhau…..”
“Không phải gần gần, bọn con bằng tuổi nhau.” Người kia thuận miệng nói, tay vẫn đang gắp miếng thịt vào bát.
Ngữ khí Văn Nguyệt hơi nâng lên: “Thế là hai đứa biết nhau à?”
Tiểu Nam nhẹ nhàng nói: “Con và cậu ấy học cùng khoa.”
“Vậy sao? Trùng hợp quá!”
Matteo và Frank ngồi một bên nghe chỗ hiểu chỗ không, Frank quay sang hỏi Trương Minh Hạo: “Connaissez-vous Nancy?” (Anh biết Nancy à?)
Trương Minh Hạo gật đầu.
Cô không ngờ được, chỗ dạy thêm mà Hàn Nhiễm giới thiệu thế mà lại là nhà của Trương Minh Hạo. Nhưng không hiểu sao cô cứ cảm thấy bầu không khí trong bữa ăn rất kỳ lạ, hay vì cô là khách nên biểu hiện của mọi người không được tự nhiên.
Khoảng chín giờ tối, bữa ăn kết thúc đã khá lâu, Tiểu Nam bị kéo ở lại chơi với Matteo và Frank một lúc mới quyết định ra về.
“Cô, bây giờ cũng muộn rồi. Cháu đi về trước, buổi học sau cháu sẽ đến.”
“Tối như vậy cháu về một mình có ổn không?” Giọng Văn Nguyệt mang theo nét lo lắng.
Dẫu sao con gái vẫn là không nên đi đêm một mình.
Tiểu Nam cười đáp: “Không sao đâu ạ. Nhà cháu cách đây không xa lắm, cháu có thể tự về được.”
Từ lúc Tiểu Nam đứng ở ngoài cửa chào tạm biệt đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, ánh mắt Trương Minh Hạo vẫn lưu luyến dõi theo, trong lòng cảm xúc phức tạp. Truyện Đông Phương
Văn Nguyệt dễ dàng nhìn ra tâm tư của anh, hỏi với ý thăm dò: “Lo lắng vậy sao?”
“Mẹ đừng nghĩ nhiều, cô ấy có bạn trai rồi.” Trương Minh Hạo nhàn nhạt nói.
“Mẹ cũng đâu có nói gì đâu, là tự con nghĩ nhiều đó chứ.” Văn Nguyệt vừa nói vừa quay người đi vào trong nhà.
Trương Minh Hạo mở tủ giày ra lấy đôi giày của mình đi vào, “Con đi về đây.”
………
Tiểu Nam thong thả đi trên vỉa hè. Cô đang ở ngoại ô nên ban đêm sẽ không có taxi, phải đi bộ ra đến ngoài đường lớn mới có trạm xe buýt đi về trung tâm thành phố.
Cô vừa đi vừa nghĩ nghĩ lung tung đủ chuyện trên đời.
Xung quanh đây khá vắng vẻ, trên đường cũng không có bóng xe cộ nào, ngoại trừ tiếng bước chân vô cùng nhỏ của Tiểu Nam thì chỉ có âm thanh “vù vù” của gió thổi.
Thế giới của nhà giàu đúng là khác biệt, cô giống như kẻ quê mùa đi trên đường liên tục ngó nghiêng tứ phía.
Chợt có tiếng còi ô tô vang lên inh ỏi từ đằng sau thu hút sự chú ý của Tiểu Nam.
Một chiếc LS500 dừng lại ngay chỗ cô đang đứng. Người bên trong xe bước ra đứng đối diện cô, hững hờ nói:
“Ban đêm cậu đi một mình không an toàn. Để tôi đưa cậu về!”
Rõ ràng Trương Minh Hạo là có ý tốt với cô, nhưng lời anh nói ra cảm giác giống với ra lệnh hơn. Cô định từ chối anh, nhưng trước khí thế mạnh mẽ này lại hoàn toàn áp đảo cô gái bé nhỏ, cô đành theo anh bước lên xe.
“Xin lỗi cậu, muộn vậy rồi còn phiền cậu đưa tôi về.”
“Không phiền. Tiện đường thì tôi đưa cậu về luôn thôi.”
Giọng anh đều đặn phát ra, nghe như bản thân đang bình thản lắm, kỳ thực trong lòng từ khi gặp cô lúc chiều đã rối loạn.
“Tiện đường?” Tiểu Nam quay sang nhìn anh, “Cậu không ở cùng gia đình à?”
Trương Minh Hạo bỗng cảm thấy nực cười, “Tôi mà cũng có gia đình sao?”
“Ý cậu là sao? Tôi nghe không hiểu.”
Anh nhàn nhạt nói: “Ba người họ thì có thể coi là một gia đình, nhưng thêm tôi thì không phải. Tôi không có gia đình, không có người thân. Chẳng có ai quan tâm hay thật lòng đối đãi với tôi cả. Những người đó đơn giản là ném cho tôi một cọc tiền rồi bỏ mặc tôi lớn lên mà thôi.”
Tiểu Nam im lặng không đáp. Thật ra cô không biết nên nói thế nào, cô hiểu cảm giác của anh, cảm giác bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn, cô cũng từng trải qua từ khi còn rất nhỏ.
“Nhà cậu ở đâu?”
“Khu Hàng Đường.”
Lúc hai người đi qua trung tâm thành phố, ánh đèn rực rỡ vẫn hiện lên rất rõ trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Nam, nhưng khi đến gần nhà cô thì chỉ còn ánh sáng nhỏ nhoi của đèn đường và đèn pha ô tô của Trương Minh Hạo.
Người sinh sống ở đây hầu như đều đi ngủ từ rất sớm.
Xe dừng ở trước nhà Tiểu Nam, Trương Minh Hạo xuống xe trước mở cửa cho cô.
Những căn nhà gạch đỏ san sát nhau so với chiếc xe đắt đỏ kia, là một cảnh tượng trái ngược hoàn toàn, thế nhưng giữa cô và Trương Minh Hạo lại có một điểm rất giống nhau.
Trước khi vào nhà, Tiểu Nam không quên lịch sự cảm ơn anh.