Ngay sau khi gia nhập câu lạc bộ, cô đã được Tần Hiểu Tuyết thêm vào nhóm chat, nhưng cô đến một tin nhắn cũng chưa từng gửi vào nhóm, càng đừng nói là nhắn tin riêng cho Tạ Vũ.
Vậy mà hôm nay anh lại gửi tin nhắn cho riêng cô.
Đối với tình huống này, Tiểu Nam không biết nên vui hay buồn nữa. Cô cũng không muốn biết nội dung tin nhắn của anh, tắt điện thoại rồi tiếp tục vùi mình trong đống đề Tiếng Anh.
Hàn Nhiễm thấy biểu hiện của Tiểu Nam khác thường, nhỏ giọng hỏi “Cậu có tâm sự?”
“Không có.”
“Mình thấy rõ ràng là có mà, điện thoại có thông báo mà cậu đến đọc cũng không muốn.” Hàn Nhiễm khẳng định.
Tiểu Nam không đáp.
Hàn Nhiễm đoán tới đoán lui không trúng được nguyên do, cuối cùng bất ngờ hô hào: “Không phải chứ? Tiểu Nam, cậu học nhiều quá nên bệnh lãnh cảm ngày càng nặng rồi đấy.”
Tiểu Nam phì cười.
“Vẫn là cậu luôn có cách để mình giảm căng thẳng. Thực ra cũng không có gì, chỉ là mình sắp phải cùng câu lạc bộ đi thi đấu rồi nên có chút không an tâm thôi. Cuộc thi và kỳ thi cuối kỳ sát nhau nên mình đang tính thời gian để phân chia cho hợp lý.”. Xin hã𝒚 đọc 𝘵ru𝒚ện 𝘵ại ++ TRÙMTR𝐔YỆ𝗡.𝑽n ++
Hàn Nhiễm rũ người xuống thất vọng, lẩm bẩm: “Mình tưởng cậu có chuyện gì, còn đang nghĩ cách để cậu giải tỏa nỗi lòng với mình nữa.”
Có đấy. Cô chính là có tâm sự nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Gần đây Tiểu Nam đối với công việc gì cũng không tập trung trừ việc học. Tâm trạng cô cứ mơ hồ không rõ, ngồi học chăm chú một chút thì không sao, hễ rời khỏi sách vở trong lòng lại bao phủ một nỗi buồn và sự hụt hẫng.
Mặc dù tự mình dặn lòng không xem tin nhắn của Tạ Vũ, nhưng khoảng 15 phút cô lại mở màn hình điện thoại một lần rồi tắt đi.
Hàn Nhiễm ngồi trên giường lặng lẽ quan sát từ hành động đến biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đoán được mấy phần nguyên nhân, rốt cuộc cũng điềm tĩnh nói với Tiểu Nam:
“Hoàng tử nhắn tin thì xem đi, nãy giờ cậu phân vân như vậy làm gì?”
Màn hình điện thoại sáng lên, Tạ Vũ gửi một tin nhắn tiếp theo cho Tiểu Nam.
“Vẫn là cùng một người đúng không?”
“Ừm.”
Hàn Nhiễm khoanh chân lại, tựa lưng vào tường nói “Cậu bây giờ mà còn không xem, biết chừng sau này hối hận đấy.”
Tạ Vũ gửi cho cô ba dòng tin nhắn.
“Xin chào, anh là Tạ Vũ.”
“Anh muốn hỏi là cuối tuần em có rảnh không?”
“Tiểu Nam?” Có lẽ vì đã qua một tiếng rồi mà anh không thấy đối phương trả lời nên gửi một tin nhắn để gọi cô.
Tiểu Nam gửi lại một dòng tin nhắn “Sao vậy ạ?”
Đầu máy bên kia rất nhanh đã nhắn “Thật ra cũng không có gì, chỉ là nếu cuối tuần em rảnh thì có thể giúp bọn anh một công việc được không? Đây là việc từ hội sinh viên giao xuống.”
“Xin lỗi đàn anh. Cuối tuần em có việc bận rồi nên chắc là em không giúp được đâu ạ.”
“Không sao. Thế thì thôi vậy.”
Sau khi xem xong tin nhắn cuối cùng của Tạ Vũ, cô tắt nguồn điện thoại rồi lại chìm trong bài vở đến tận khuya.
Thường ngày Tiểu Nam rất ít khi ra ngoài, vì đại học A khá rộng và có đầy đủ cửa hàng bên trong nên có muốn mua gì cũng đều mua ở bên trong trường, nhưng hôm nay cô nàng lại có nhã hứng ra ngoài trường.
Đứng trước tòa thư viện thành phố, cô lại tràn ngập một bầu trời tâm tư. Nơi này, chính là nơi mà cô đã gặp anh lần đầu tiên, là nơi cô lui tới mỗi ngày suốt thời cấp ba chỉ để ngắm nhìn nam thần trong lòng mình.
Kỳ thực hiện tại đứng ở đây, Tiểu Nam mới nhận ra rằng, hình như cô chẳng biết gì về anh cả. Gia đình, thói quen, sở thích hay những mối quan hệ của anh, cô đều không có chút hiểu biết nào.
Tất cả những gì về anh trong tâm trí của Tiểu Nam chỉ là Tạ Vũ, sinh viên năm ba khoa Vật lý của đại học A.
Nói ra thì nhất định sẽ khiến người khác phải chê cười. Cô rõ ràng yêu anh hai năm rồi, nhưng lại chẳng biết gì về anh.
Nhưng, liệu có phải khi yêu thầm một ai đó thì nhất định phải biết hết mọi thứ về người đó?
Tiểu Nam vẫn như ngày trước, mỗi khi đến thư viện thành phố đều đi thẳng một mạch đến khu vực sách tự nhiên.
Cô thừa nhận rằng, mặc dù trước đây cô mỗi ngày đều đến nơi này, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô chân chính tìm sách. Nhìn một lượt sách xếp ở trên tủ, chẳng có cái tên nào quen thuộc cả.
Trên kệ sách thứ năm có một cuốn cách về hóa học và đời sống nên muốn lấy xem thử.
Chiều cao gần 1m7 của Tiểu Nam đâu thể tính là thấp, chỉ trách kệ sách kia quá cao, vượt ngoài tầm với của Tiểu Nam, cho dù cô có cố gắng kiễng chân vẫn không thể chạm nổi một ngón tay vào gáy sách.
Bỗng cô cảm nhận được có một hơi thở mạnh nóng rực phả vào sau lưng. Người kia đứng áp sát vào cô, đưa tay lên cao lấy đúng cuốn sách mà cô dùng hết sức lực để với lên.
Tiểu Nam bất ngờ đến tâm trí hoảng loạn, thu mình lại dán người vào tủ sách, cố gắng tạo khoảng cách xa nhất với người phía sau.
“Em đang muốn lấy cuốn này đúng không?”
Thanh âm trầm ấm quen thuộc lại vang lên một cách trùng hợp.
Cô lại gặp anh rồi.
Không phải hôm trước Tạ Vũ nhắn với cô anh có công việc từ hội sinh viên giao phó xuống sao? Vậy nhưng anh đang xuất hiện ở trước mặt cô, anh có mặt ở thư viện thành phố vào thời điểm này.
Anh nói dối cô?
Tạ Vũ đối diện với sự ngạc nhiên của Tiểu Nam, đưa cuốn sách trong tay về phía cô, mỉm cười nói:
“Sách của em đây.”