“Đúng rồi, đến lúc đó cô có một đoạn đọc diễn
văn, chúc cô thuận lợi!” Mục Chính Hi nói.
Đọc diễn văn?
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày.
“Sao vậy? Lúng túng?” Mục Chính Hi Nơi lại.
Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ Mục Chính Hi xem
kịch vui thì sao cô có thể chịu được chứ.
Cô hơi mìm cười: “Tôi chỉ cảm thấy đọc diễn văn
hơi phiền phức mà thôi!” Cô nói xong, bỏ lại Mục
Chính Hi cười khiêu khích xoay người rời di.
Mục Chính Hi nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên thì
cười cười rồi đi ra ngoài.
Người ta nói những người trong xã hội thượng lưu
đều rất xa hoa, đúng là không sai.
Mặc dù chỉ giành được một giải quán quân nhưng
lại tổ chức xa hoa như thế, khách sạn chính là của
Mục Chính Hi, toàn bộ đã được đặt trước.
Buổi chiều đến giờ tan làm, tập đoàn Vân Duệ vô
cùng náo nhiệt, nói khắp nơi vui mừng cũng không
sai chút nào.
Nam mặc tây trang, nữ mặc lễ phục, lập tức thay.
đồ ở công ty.
Chỉ có Hạ Tịch Nghiên, hiện tại cô cũng hiểu được
Mục Chính Hi nói có ý gì!
Lúc này, Khả Khả đi tới nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tịch
Nghiên, cô không mang lễ phục sao?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Không có!” .
“Cô cứ mặc như vậy tham gia tiệc rượu?” Khả Khả
hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lập tức nhìn mình: “Không được.
sao?”
Thật ra cô cũng không quá coi trọng chuyện này.
“Không phải là không thể, nhưng… Hôm nay cô
cũng là nhân vật chính, cô muốn mặc đồ giản dị như
thế à!” Khả Khả nói.
“Sao vậy?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại, sau đó cười
nói: “Vẫn tốt mà!”
“Tịch Nghiên, cô quá khiêm tốn!” Khả Khả nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe Khả Khả nói thì cười cười:
“Không chừng tôi mặc giản dị như thế đứng trong
mọi người, tôi lại là người nổi bật nhất thì sao!” Hạ
Tịch Nghiên cười đùa nói.
Cô nói làm cho Khả Khả nở nụ cười.
“Cô nhìn bọn họ đi, không phải là lễ phục sao, chỉ
có cô mặc đồ như thế!”
“Khiêm tốn chính là sự khoe khoang lớn nhất!” Hạ
Tịch Nghiên nói.
Cô luôn có lý do của mình, Khả Khả cười cười
cũng không nói gì nữa. \
Đúng lúc này có người gọi ở cửa.
“Xin hỏi ai là cô Hạ Tịch Nghiên?”
“Là tôi!”
Hạ Tịch Nghiên nghe có người gọi tên mình nên
gần như mở miệng theo bản năng.
Người nọ nhìn Hạ Tịch Nghiên, sau đó lập tức đi
qua: “Đồ của cô!”
Đó là một cái hộp rất lớn.
Đúng lúc này, đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế
đều đi qua xem.
“Cái gì Vậy?”
“Tôi cũng không biết, là một người chuẩn bị cho
cô!” Người nọ nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì nhíu mày, nhưng vẫn
ký tên trên tờ đơn, người nọ đặt đồ xuống rồi đi.
Hạ Tịch Nghiên nhìn cái hộp, sau đó mở ra.
“Wow…”
Cô vừa mở ra thì người bên cạnh kinh ngạc kêu
lên.
Trong đó là một bộ lễ phục.
Màu xanh ngọc.
Có vẻ vô cùng sang trọng.
Ngay cả Hạ Tịch Nghiên cũng kinh ngạc.
“Tịch Nghiên, ai hiểu cô như vậy, còn tặng lễ phục
cho cô nữa!” Khả Khả ở bên cạnh nói.
Mấy người đồng nghiệp đi tới xem.
“Tôi cũng không biết!” Hạ Tịch Nghiên nói xong
thì đặt nắp qua một bên, cầm lên xem.
Lễ phục màu xanh ngọc một bên vai, nhìn có vẻ
rất xinh đẹp.
“Không biết? Sao lại không biết, có phải là bạn
trai của cô không?” Đồng nghiệp nữ hỏi.
Bạn trai? Hạ Tịch Nghiên nghe thế thì nhíu mày:
“Tôi không có bạn trai!”
Một câu nói làm cho đồng nghiệp bộ phận thiết kế
kinh ngạc.
“Đó là yêu thầm, là người theo đuổi!” Đồng nghiệp
suy đoán nói.
“Đừng quan tâm là ai nữa, mau đi thay đi, để bọn
tôi xem thử!” Nói xong, đồng nghiệp xúm nhau bảo.
Hạ Tịch Nghiên đi thay đồ.
Cũng không biết là ai gửi đến mà mặc rồi, Hạ Tịch
Nghiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng dưới sự
kêu réo của bọn họ, cô vẫn đến nhà vệ sinh thay đồ.