Lúc này hai người bọn họ ngồi xuống.
“Đã chọn món ăn chưa?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Vẫn chưa, chờ anh đến
đó.”
Thế là Tống Kỳ gật đầu, gọi nhân viên phục vụ
đến bắt đầu chọn món.
Ba người bọn họ đều ăn cơm tây.
Sau khi gọi xong, ba người ngồi ở đó nói chuyện
phiếm với nhau. `
“Tống tổng…”
Đô Đô vừa mới lên tiếng, Tống Kỳ liền nghiêng
đầu qua nhìn cô ấy: “Đừng gọi tôi là Tống tổng, cứ
gọi tôi là Tống Kỳ giống như Tịch Nghiên đi.”
“Như vậy có được không?” Đô Đô hỏi.
“Bạn của Tịch Nghiên chính là bạn của tôi, không
có chuyện được hay không, huống hồ gì cái tên
chính là để cho mọi người gọi:“ Tống Kỳ nhìn Đô Đô,
nhẹ giọng nói.
“Vậy được rồi, tôi cũng không khách khí nữa.” Đô
Đô cười nói.
Tống Kỳ gật đầu, lúc này đồ ăn đã được mang lên,
ba người bọn họ bắt đầu dùng bữa.
“À đúng rồi, nghe nói anh muốn ở lại phát triển ở
thành phố A?“ Đô Đô nhìn Tống Kỳ rồi hỏi.
Tống Kỳ gật đầu, nhưng mà nhớ đến cái gì đó:
“Khi công ty đi vào hoạt động thì sẽ có một bữa tiệc
chúc mừng, đến lúc đó cô với Tịch Nghiên cùng
nhau đến nha.”
Nghe thấy cái này, Đô Đô sững sờ: “Tôi cũng có
thể đi được nữa hả?” _.
“Đương nhiên rồi.“ Tống Kỳ gật đầu: “Tôi sẽ gửi
thư mời tới cho cô.”
“Vậy trước tiên cảm ơn anh nha.” Đô Đô cười nói.
Không thể không thừa nhận, đối với Tống Kỳ này,
cô ấy hết sức hài lòng, ấn tượng còn tốt hơn nhiều
so với Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi trong ấn tượng của Đô Đô hoàn
toàn là không rồi!
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này điện
thoại di động của Tống Kỳ vang lên, anh cầm điện
thoại lên nhìn số điện thoại, sau đó ấn nghe.
“A lô…“ Nhưng mà lúc anh nghe thấy lời nói trong
điện thoại, lông mày của anh nhăn lại.
“Cậu nói cái gì chứ, tại sao có thể như vậy được?”
Tống Kỳ hỏi.
Nghe giọng điệu và ngữ khí của anh, Hạ Tịch
Nghiên và Đô Đô liền biết anh có chuyện rồi.
Tống Kỳ nhíu mày, một hồi lâu sau mới gật đầu
nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi lập.tức đến đó ngay.”
“Ừm.”
Sau đó cúp điện thoại.
Tống Kỳ ngồi ở một bên nhìn cô, còn chưa mở
miệng thì Hạ Tịch Nghiên đã mở miệng nói trước:
“Có phải là đã gặp chuyện gì rồi không?”
“Là chuyện nhỏ mà thôi, có lế là anh phải đi trước
rồi.” Tống Kỳ nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Anh cứ bận đi, công
chuyện quan trọng hơn.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy câu nói của cô, Tống Kỳ gật gật đầu:
“Hôm nào đó lại mời hai người ăn cơm bồi tội nha.”
“Không sao đâu, anh cứ yên tâm mà đi đi, sau khi
ăn xong thì tôi với Tịch Nghiên sẽ trở về ngay.” Đô
Đô cũng nói.
Nghe đến đây, lúc này Tống Kỳ mới gật gật đầu,
sau đó đi khỏi.
Mặc dù Tống Kỳ không nói là chuyện gì, nhưng
mà trực giác Hạ Tịch Nghiên nói cho cô biết rằng
chuyện này có liên quan đến công ty của anh.
Nhưng mà Tống Kỳ cũng đã không nói, vậy thì Hạ
Tịch Nghiên cũng sẽ không hỏi thêm cái gì.
“Chắc là anh ta không có chuyện gì đâu nhỉ?“ Đô
Đô vừa ăn vừa hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Không biết nữa, anh ấy
sẽ xử lý nó thôi.”
Nghe như vậy, Đô Đô gật gật đầu, sau đó tiếp tục
ăn.
Mà ở một nơi khác.
Mục Chính Hi và thị trưởng ngồi cùng một bàn với
nhau, khớe miệng mỉm cười: “Thị trưởng Lý, nếu như
sau này có chuyện gì cần tới tôi thì ngài cứ nói.
Nghe thấy lời nói của Mục Chính Hi, thị trưởng
cũng đã uống kha khá rồi: “Tổng giám đốc Mục là
người hùng mạnh trong giới kinh doanh, ai mà
không biết chứ.”
Mục Chính Hi cười cười: “Đó là do thị trưởng Lý đã
xem trọng tôi, nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa,
cảm ơn ngày hôm nay ngài đã hỗ trợ, nếu như sau
này có chuyện gì thì Mục tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Có câu nói này của cậu là đủ rồi, nào, uống một
ly đi.” Thị trưởng Lý nói.
Mục Chính Hi cũng bưng ly rượu lên uống tiếp
mấy ngụm.