Mà bên phía Mục Chính Hi.
Ngồi trong văn phòng làm việc, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào điện thoại, không thèm động đậy, đã nửa ngày,
vẫn không đổ chuông.
Anh cau mày, tin tức đã truyền ra rồi, cho’dù cô bây giờ
tỉnh lại, cũng nên xem tin tức rồi, vậy mà không chút động
tĩnh! Người phụ nữ đó không để tâm, hay là cô quá bình
tĩnh, cho rằng anh không dám thu mua Vân Duệ.
Mục Chính Hi có chút không kiên nhẫn rồi, thật sự hận
không thể bóp chết cô.
Nhìn điện thoại, nhưng vẫn:’không có đổ chuông, càng
không nhận được cuộc gọi của người phụ nữ đó.
Anh cũng từng đến dưới tòa nhà nơi cô ở, nhưng cũng
không thấy cô từ đó bước ra.
Cô có thể đi đâu? Bên phía hãng hàng không anh cũng
kiểm tra rồi, không cỏ bất kỳ thông tin cô xuất nhập cảnh cả.
Cô có thể đi đâu? Mục Chính Hi suy nghĩ, sau đó, trong
đầu đột nhiên xuất hiện một khả năng! Vì thế, anh lập tức
cầm diện thoại, ấn một dãy số.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
“Alo, chị Chương, ba tôi đâu?”
“Ồ, ông chủ đang nói chuyện với mợ chủ!” Chị Chương nói.
Mợ chủ…
Quả nhiên, người phụ nữ đó ở bên đó!
Người phụ nữ đó…
Anh sớm nên đoán ra
_ Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi đáp một tiếng: “Tôi biết rồi!” `
“Cậu chủ, cậu muốn về sao?“ Chị Chương hỏi.
“Ừm, tôi lập tức quay về!” Mục Chính.Hi.nóï từng chữ.
Chị Chương gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
Vì thế, cúp máy.
Ánh mắt nhìn Mục Trần và Hạ Tịch Nghiên, chị ta cũng
cảm thấy Hạ Tịch Nghiên không tệ, chỉ đáng tiếc… Haizzz.
Cậu chủ không biết trân trọng! Lúc này, Mục Trần ngầng
đầu, nhìn chị Chương: “Điện thoại của ai?”
“Là cậu chủ!” Chị Chương nói.
Nói đến đây, cơ thể của Hạ Tịch Nghiên hơi cứng lại.
Mục Trần mỉm cười, quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên:
“Xem ra, thằng nhóc đó là vì nhắm vào cháu!”
“Sao có thể chứ, anh ta đến thăm bác!”
“Được rồi, bác ở chỗ này, cả tháng nó mới đến một lần!”
Mục Trần nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Cho dù đến tìm cháu, cũng
để xưng sư vấn tội!”
Chuyện tối hôm đó, rõ rành rành như thế, cô không
muốn sớm như thế đã rơi vào trong tay của Mục Chính Hi.
Thấy bộ dạng của Hạ Tịch Nghiên, Mục Trần nín cười,
tại sao ông ta cảm thấy, chuyện giữa Hạ Tịch Nghiên và
Mục Chính Hi sẽ không đơn giản như thế.
Hai năm trước, ông ta vẫn cảm thấy đáng tiếc, bây giờ,
ông ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ, sự tình không cỏ nhanh
như vậy mà đã xong.
“Nếu đã như thế, vậy cháu đi trước đây,/hôm khác cháu.
lại đến thăm bác!”
“Không đợi nó đến rồi hãng đi sao?”
“Cháu vẫn muốn sống thêm vài năm!“ Hạ Tịch Nghiên
cười nói.
Thấy biểu cảm của Hạ Tịch Nghiên, Mục Trần lại bật
cười, thích tính cách sảng khoái không tha ai này của Hạ
Tịch Nghiên.
Trấn giữ nhà họ Mục, không vấn đề gì!
Đương nhiên, những lời này, ông ta chỉ suy nghĩ trong
lòng.
“Vậy được, bác nghỉ ngơi đi, cháu đi trước đây, hôm
khác lại đến thăm bác!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Mục Trần cũng không có cố líu giữ, mọi thứ cứ thuận
thế mà phát triển, ông ta khẽ gật đầu: “Được!”
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên đứng lên, cầm chiếc túi: “Đừng
quên chuyện bác đáp ứng cháu, nói lời phải giữ lời nha!”
Hạ Tịch Nghiên cười nói.
“Bác xem tình hình mà quyết!“ Mục Trần nói.
Cũng không có đáp ứng ngay, chỉ nói xem thử.
Hạ Tịch Nghiên cũng không cưỡng ép, mỉm cười, sau khi
từ biệt thì đi ra ngoài.
Khiến cô không ngờ là, vừa đến cửa, chuẩn bị gọi xe thì
một chiếc xe quen thuộc đập vào mắt cô.
Không sai, không phải người khác, chính là Mục Chính Hi.
Anh trực tiếp lái xe đến trước mặt cô, từ trên xe bước xuống.