Hạ Kỳ Lâm cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề
này nữa, mà là nhìn cô: “Tại sao lại không cho ba mẹ
biết vậy?”
Đương nhiên là Hạ Tịch Nghiên biết Hạ Kỳ Lâm
đang nói đến chuyện gì, suy nghĩ một lát rồi lên
tiếng: “Không muốn để cho bọn họ lo lắng.”
“Tịch Nghiên, em là con gái của bọn họ, bọn họ lo
lắng cho em, quan tâm em, biết chuyện của em là
chuyện nên làm mà.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch
Nghiên rồi nói.
Cứ luôn cảm giác cô đối với tất cả những người ở
trong nhà đều có một khoảng cách.
Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên
nghiêng đầu qua nhìn anh: “Anh cả, anh sao vậy?”
“Em chỉ là không muốn để cho ba mẹ lo lắng mà
thôi, nếu như để bọn họ biết được Mục Chính Hi đã
biết thân phận của em là bởi vì vấn đề mà ngày hôm
qua bọn họ đã nói, nếu như Hạ thị xảy ra chuyện gì
bọn họ nhất định sẽ rất tự trách, em làm như vậy đã
sai chỗ nào rồi à?“
Hạ Tịch Nghiên nói rất có lý, nhưng mà Hạ Kỳ Lâm. ..
khoảng cách với nhà họ Hạ.
Mặc dù là nhìn cô như rất thân mật, nhưng mà
trong sự thân mật đó lại mang theo sự dung túng,
mang theo thỏa hiệp, mang theo cung kính… anh ta
cảm giác nói không thành lời.
“Là do anh đã nghĩ nhiều rồi. Tịch Nghiên, anh
vẫn hy vọng là em có chuyện gì thì cũng nói với
người trong nhà, ít nhất thì chúng ta là người một
nhà.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Người một nhà…
Nghe thấy cái này, ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên
nhìn thoáng qua Hạ Kỳ Lâm; nhẹ nhàng gật đầu:
“Em biết rồi.”
“Ừm Thấy Hạ Tịch Nghiên đã đáp lời, Hạ Kỳ Lâm
cũng không nói cái gì nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Hạ Tịch
Nghiên lại vang lên.
Nhìn số điện thoại, là của Mục Chính Hi.
Hôm nay lúc ở cửa nhà họ Hạ, Mục Chính Hi đã
gọi qua vô số cuộc điện thoại, nhưng mà cô cũng
không nhận một cuộc nào, thậm chí là tắt máy.
Ra khỏi nhà họ Hạ, cô mới khởi động máy, không
ngờ vừa mới khởi động máy thì Mục Chính Hi lại gọi
đến một lần nữa.
Cô nhìn qua, trực tiếp ấn yên lặng, cứ để cho anh
ta gọi đi.
Hạ Kỳ Lâm cũng đã nhìn thấy, nhìn Hạ Tịch
Nghiên không nói lời nào, anh cũng không hỏi.
Rất nhanh liền đến dưới đầu của Hạ Tịch Nghiên,
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Anh, em đi lên nha, anh đi
đường cẩn thận đó.”
“Ừm”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, xoay người di lên.
“Tịch Nghiên.” Hạ Kỳ Lâm ngồi ở trong xe gọi một
tiếng, Hạ Tịch Nghiên vừa mới đi lên nghe được âm
thanh thì quay đầu lại.
“Nhớ kỹ đó, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng
có thể gọi điện thoại cho anh trai:
Nghe lời nói của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên gật
đầu cười: “Vâng.” Sau đó mới quay người lại đi lên
đầu.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên đi khỏi, lúc này Hạ Kỳ Lâm
mới lái xe rời đi.
Sau khi trở về, Hạ Tịch Nghiên tắm rửa nằm ở trên
ghế sofa xem tivi.
Nhưng mà tâm tư của cô lại hoàn toàn không đặt
trên tivi, trong đầu nhớ đến chuyện mấy năm
trước…
Vừa mới bắt đầu, cô cũng cho rằng mình có một
gia đình rất hạnh phúc, nhưng mà càng về sau cô
mới biết được cũng không phải là như thế.
Nghĩ đến đây, nhớ đến những lời nói kia, cô không
khỏi hít sâu một hơi.
Cảm giác có chút bối rối, Hạ Tịch Nghiên đứng
dậy đi ngủ, không muốn phải nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này, Mục Chính Hi gọi điện thoại cả một ngày.
thật sự muốn điên rồi, người phụ nữ này cũng dám
không nhận điện thoại của anh! Không nhận điện
thoại của anh thì được thôi, anh luôn có cách để cô
ra mặt.
Thế là, anh cầm điện thoại di động lên gọi qua
`. :
một số điện thoại.
“A lô, giúp tôi một chuyện, tuyên bố với người ở
bên ngoài Vân Duệ muốn thu mua tập đoàn Hạ thị…”
Nói xong, Mục Chính Hi cúp điện thoại ngồi ở
trong phòng, cặp mắt sắc bén như chim ưng khiến
cho người ta run sợ…