“Anh đang ở đâu!?” Lúc này Hạ Tịch Nghiên vô
tình mở miệng hỏi.
Mục Chính Hi ngây người mở miệng: “Dưới lầu
nhà cô!” Hạ Tịch Nghiên: “…”
Vì thế Hạ Tịch Nghiên đi đến ban công, khi cô
nhìn xuống chiếc xe dưới lầu thì hơi sửng sốt một
chút, không nghĩ tới anh thật sự ở đó.
“Đã khuya…”
“Cô xuống đi!”
“Hả!?”
“Cô xuống đi!“ Mục:Chính Hi mở miệng nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì ngẩn người: “Đã
khuya rồi!”
“Hoặc là cô xuống dưới hoặc là tôi đi lên, cô chọn
một đi!“ Mục Chính Hi mở miệng nói.
Cô có lựa chọn nào khác sao?
“Anh chờ một chút, tôi lập tức đi xuống!” Hạ Tịch
Nghiên nói xong thì cúp điện thoại, cô bất đắc dĩ
thay đồ rồi mới đi xuống lầu.
Chính Hi dừng xe ở bên kia, cô suy nghĩ rồi đi qua
đó.
Lúc này Mục Chính Hi mở cửa xe ra.
“Lên xe!“
“Hả!?”
“Lên xe!“ Mục Chính Hi ra lệnh nhìn Mục Chính Hi
một cái, Hạ Tịch Nghiên bất đắc dĩ đành phải lên xe.
Ban đêm có hơi lạnh, đóng cửaxe lại thì đỡ hơn
nhiều, chẳng qua không gian có hơi chật hẹp, bầu
không khí bên trong xe hơi kỳ: lạ.
“Tổng giám đốc Mục, đã trễ như vậy anh tìm tôi
có việc gì sao?” Lúc này Hạ Tịch Nghiên hỏi, đôi mắt
lại nhìn phía trước.
Mục Chính Hi nghiêng mặt nhìn Hạ Tịch Nghiên:
“Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?“
Hạ Tịch Nghiên: “…
Vì sao cô cảm giác Mục Chính Hi nói chuyện luôn
chặn họng người khác!
“Không phải không thể, nhưng đã trễ rồi, hơn nữa
nếu có ai nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm!“ Hạ Tịch Nghiên
mở miệng nói.
“Hiểu lầm? Ai sẽ hiểu lầm?“ Mục Chính Hi hỏi lại:
“Tống Kỳ?”
Hạ Tịch Nghiên nghe thấy tên Tống Kỳ thì nhíu
mày: “Ý tôi là tất cả mọi người!”
“Từ lúc nào cô lại để ý những chuyện này!?” Mục
Chính Hi hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên: “.. Tôi không để ý lúc nào?“
“Lúc cô gả cho tôi!“ Mục Chính Hi-gằn từng chữ
nói.
Hạ Tịch Nghiên: “…“
Cô thật sự phát hiện Mục Chính Hi nói chuyện
luôn chặn họng người khác, nhất là tối nay anh làm
cho người ta không nói được lời nào.
“Lúc ấy cô không quan tâm đến danh dự kết hôn
với tôi, hiện tại lại sợ người khác hiểu lầm sao?“ Mục
Chính Hi nói xong thì từ từ đến gần, con ngươi sâu
thằm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của
Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, cô lùi lại phía sau,
không nhịn được nói: “Lúc trước là không có sự lựa
chọn nào khác!”
“Không có sự lựa chọn nào khác?” Mục Chính Hi
nghe vậy thì nhíu mày: “Cho nên nếu lúc trước cô
được lựa chọn thì sẽ không gả cho tôi sao!?”
Hạ Tịch Nghiên gần như không nghĩ ngợi, gật
đầu: “Phải!”
Mục Chính Hi: “…“
Anh biết rõ ba năm trước bọn họ chỉ là liên hôn,
không phải tự nguyện, nhưng hiện tại anh nghe Hạ
Tịch Nghiên nói chắc chắn như vậy thì sửng sốt một
chút, trong lòng có chút không vui:
“Hạ Tịch Nghiên!!!“ Mục Chính Hi nhìn cô gần
từng chữ nói.
Hạ Tịch Nghiên bình tĩnh nhìn Mục Chính Hi:
“Không phải sao? Nếu lúc trước anh được lựa chọn,
anh cũng sẽ không cưới tôi!”
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi nói. Nếu lúc
trước không phải Mục Trần ép buộc anh phải kết
hôn thì sợ là anh sẽ không đồng ý.
Lời Hạ Tịch Nghiên nói làm cho Mục Chính Hi
sửng sốt. Đúng vậy, cô nói không sai. Nếu lúc trước
anh được lựa chọn thì tuyệt đối sẽ không cưới cô…
Nhưng hiện tại… Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên,
anh sửng sốt lại không biết nên nói cái gì.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi: “Tổng
giám đốc Mục, thật ra tôi xuống đây cũng có lời
muốn nói với anh.”