Hạ Tịch Nghiên hơi giật mình, nếu Lăng Tiêu
Tường nhìn thấy bọn họ, e là lại hiểu lầm. Nhìn Mục
Chính Hi một cái, sau đó xoay người di.
Cô vừa ra thì Lăng Tiêu Tường cùng bước qua,
vừa vặn hai người đụng mặt nhau.
Hạ Tịch Nghiên cũng không chào mà trực tiếp
bước qua. Lăng Tiêu Tường nhíu mày, tuy cô ta cũng
không thích Hạ Tịch Nghiên, nhưng ở đây cô ta
cũng phải giả vờ một chút. Liếc cô một cái rồi bước
vào trong. Lúc này Mục Chính Hi cũng từ bên trong
đi ra, hai người cũng chạm mặt nhau.
“Chính Hi…” Lúc này; nhìn thấy Mục Chính Hi,
Lăng Tiêu Tường cũng tiến lên: “Sao lâu vậy?!”
“Không có gì!’ Mục Chính Hi đáp lại qua loa, ánh
mắt nhìn theo. bóng lưng Hạ Tịch Nghiên.
Lăng Tiêu Tường đã sớm cảm giác được Mục
Chính Hi rất quan tâm đến Hạ Tịch Nghiên, điều này
khiến cô ta bất mãn, vừa định mở miệng thì lúc này
Lăng Tiêu Tường phát hiện ra vết thương trên môi
Mục Chính Hi, còn chảy máu.
“Chính Hi, miệng anh sao thế?” Lăng Tiêu Tường hỏi.
Nghe được lời của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính
Hi giơ tay sờ miệng: “Không có gì, bị chó cắn thôi!”
Nói rồi anh cũng bước ra ngoài.
Lăng Tiêu Tường đứng đó không biết nên làm gì,
thậm chí không biết nên nói gì mới tốt.
Nhìn bóng lưng Mục Chính Hi, còn cả bóng dáng
vội vàng bước ra vừa nãy của Hạ Tịch Nghiên,
dường như cô ta đã hiểu ra gì đó! Giây phút đó nỗi
nhục nhã bị phản bội hiện lên trong lòng cô ta!
Không cần nghĩ cũng biết vừa nãy bọn họ ở trong
đây làm gì! Nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt Lăng
Tiêu Tường đổi màu.
Lúc Hạ Tịch Nghiên quay về, một mình LEO ngồi
đó, Hạ Tịch Nghiên ngồi xuống, nhìn anh: “Ngại quá,
để anh một mình!”
LEO cười không nói, lúc này Mục Chính Hi cũng
quay về ngồi đó.
Lúc Leo nhìn môi Mục Chính Hi, mắt hơi híp lại,
nhưng không nói gì cả.
Một lúc sau Lăng Tiêu Tường cũng bước đến.
Tuy biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì nhưng giờ cô
ta vẫn phải giả vờ một chút. Chỉ nhìn Hạ Tịch Nghiên
và Mục Chính Hi, trong lòng Lăng Tiêu Tường cũng
khó chịu.
Rất nhanh sau đó món ăn được đưa lên.
Lúc này LEO ngồi đó, thân mật cắt bít tết cho Hạ
Tịch Nghiên, dáng vẻ thân sĩ đó đổi thành người
khác e là đều phải hâm mộ chết.
Hạ Tịch Nghiên cười ngồi đó, thực ra cô cũng
không phải người thích làm nũng, chỉ là quen LEO
lâu rồi, từ Luân Đôn đến giờ, lần nào ăn cơm tây LEO
cũng làm vậy, cô cũng thành thói quen.
“Cảm ơn!” Hạ Tịch Nghiên cười cười nhìn LEO nói.
LEO cười, không nói gì cả.
Mục Chính Hi bên cạnh nhìn, mặt đen lại. Người
phụ nữ này không có tay hay gì! Bình thường cũng
có như vậy đâu! Ánh mắt của anh đủ giết chết Hạ
Tịch Nghiên, nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn tập chung
ăn đồ Tây, không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Hạ Tịch Nghiên cố ý! Dù Mục Chính Hi nhìn cô thế
nào cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường bên cạnh nhìn, không
khỏi mở miệng: ”Tống Kỳ, không ngờ anh lại săn sóc
như vậy đấy!” Lăng Tiêu Tường ám chỉ nói.