Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, sau khi Hạ Tịch Nghiên
quét thẻ ở công ty, cô bèn dứt khoát đi đến
tập đoàn Nguyên Thị.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù
nguy hiểm đến mức nào đi chăng nữa, thì
anh vẫn muốn thử.
Sau khi đến tập đoàn Nguyên Thị, Hạ
Tịch Nghiên hỏi tiếp tân: “Xin chào, xin hỏi
giám đốc Hà có ở đây không?”
“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước
không?” Nhân viên tiếp tân hỏi Hạ Tịch
Nghiên, chỉ có điều, ánh mắt cô ta ánh lên
vẻ thương tiếc.
Đã được nghe Khả Khả kể về những
chuyện ấy rồi, Hạ Tịch Nghiên cũng hiểu
ánh mắt của tiếp tân có ý nghĩa gì.
Có điều đã đến nước này rồi còn nói
được gì nữa chứ.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Không có,
tôi là thiết kế sư của tập đoàn Vân Duệ, có
việc muốn tìm giám đốc Hà, phiền cô
thông báo với ông ấy giùm tôi!”
“Xin lỗi, không có hẹn trước thì không
thẻ gặp được đâu!” Tiếp tân nói.
“Có thể thông báo giùm tôi được
không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Xin lỗi, không thể được:..”
Vào lúc này, một người đàn ông đi đến,
nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên từ đằng xa, người
ông ta cứng đờ.
Ánh mắt sáng bừng.
“Xảy ra chuyện gì thế này?” Giám đốc
Hà lên tiếng bằng giọng lạnh lùng, nhưng
ông ta lại nhìn Hạ Tịch Nghiên trân trân.
Vào lúc này, người đi theo sau lưng ông
ta nói ngay: “Để tôi qua đó xem”
Vừa nói dứt lời bèn bước qua ngay.
Sau khi tìm hiểu tình hình, ánh mắt của
Hạ Tịch Nghiên mới đảo về phía ông ta.
Lúc nhìn thấy giám đốc Hà, Hạ Tịch
Nghiên bèn bước đến: “Xin hỏi ông có phải
là giám đốc Hà không?” Hạ Tịch Nghiên
hỏi bằng giọng lạnh lùng.
“Là tôi!” Giám đốc Hà vẫn nhìn Hạ Tịch
Nghiên chăm chú, rồi lạnh lùng đáp.
“Xin chào ông, tôi là thiết kế sư của tập
đoàn Vân Duệ, muốn tìm ông để bàn hợp
đồng!” Hạ Tịch Nghiên nói với vẻ bình tĩnh.
Giám đốc Hà rất thích dáng vẻ điềm
tĩnh đó của cô.
Những người nhìn thấy ông ta, nếu
không phải sợ hãi né tránh, thì cũng làm bộ
làm tịch, chỉ có cô gái trước mắt này, mới
có vẻ bình tĩnh như thế mà thôi.
Không biết gì à?
Hay là…giả vờ bình tĩnh?
“Tập đoàn Vân Duệ?” Nghe đến cái tên
này, giám đốc Hà nhướn mày, ông ta liếc
mắt nhìn tài liệu được Hạ Tịch Nghiên ôm
trong lòng.
“Đúng vậy!” Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó,
tỏ ra hết sức bình tĩnh, không vì tầm mắt
của ông ta mà lúng túng, bởi vì trong mắt
người ngoài, rất có thể giám đốc Hà đang
nhìn ngực của cô.
Vài giây sau, giám đốc Hà mới quay
đầu đi: “Bây giờ tôi phải ra ngoài rồi, không
có thời gian.”
“Xin hỏi khi nào giám đốc Hà mới rảnh?
Đến lúc đó tôi lại sang!” Hạ Tịch Nghiên
nói.
Giám đốc Hà vừa định cất bước, rồi
ngừng lại một lần nữa, ông ta ngẫm nghĩ,
nhìn cô chăm chú: “Chỉ rảnh vào tối nay.”
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, vào lúc bấy
giờ, chỉ cần câu nói này thôi là đã đủ làm
mọi người nghĩ lệch đi rồi.
Có không ít ánh mắt mờ ám, thương
tiếc nhìn về Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên biết ánh mắt của bọn
họ có nghĩa là gì, chỉ có điều, cô không hề
lúng túng vì chuyện nà, bởi vì trong lòng cô
nghĩ rằng, xem ra những lời đồn đại là đúng
thật.
Giám đốc Hà đúng là một kẻ háo sắc
Nhưng cái tên háo sắc trông có vẻ rất
dâm loạn này vẫn có tài năng nhất định,
chứ bằng không cũng chẳng cần phải ký
bản hợp đồng này với ông ta.
Ánh mắt của giám đốc Hà vẫn luôn dán
chặt vào người Hạ Tịch Nghiên.
Cuối cùng, Hạ Tịch Nghiên chỉ đành
nhìn ông ta rồi nói: “Được rồi, mấy giờ tối,
nhất định tôi sẽ đến sớm, kính cẩn chờ đợi
giám đốc Hài”
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, giám đốc
Hà nhếch môi: “San, mau nói lịch trình của
tôi cho cô ấy!” Sau khi nói dứt lời, giám đốc
Hà đi thẳng một nước.
Người trợ lý tên San dừng lại, đưa địa
chỉ cho Hạ Tịch Nghiên.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hạ Tịch Nghiên
vẫn đứng ở đó, những ánh mắt giễu cợt và
mờ ám xung quanh không nhìn cô chăm
chú.
Trong mắt bọn họ, lại có một người vì
muốn nâng cao địa vị của mình mà bất
chấp thủ đoạn…