Sau khi cúp máy, Hạ Tịch Nghiên nhìn điện thoại,
có một khoảnh khắc nào đó cô đã đờ người ra.
Muộn như thế này rồi Mục Chính Hi gọi điện đến là
có ý gì? Không lẽ là muốn khoe khoang sức hấp dẫn
của bản thân? Hạ Tịch Nghiên cau mày, cũng không
nghĩ nhiều như vậy nữa, cô cài đặt điện thoại về chế
độ im lặng rồi lên giường nghỉ ngơi, còn Mục Chính
Hi ở đầu dây bên kia, nghe thấy điện thoại truyền
đến tiếng “tút…tút”, đột nhiên lại cáu kỉnh. Người
phụ nữ này lại vội vàng cúp điện thoại của anh vậy
sao? Nghĩ vậy, anh càng cáu hơn.
Lúc này, người bên cạnh nhìn anh: “Chính Hi, sao
thế? Gọi điện cho ai vậy?”
“Không phải là cái cô Lăng Tiêu Tường đó chứ?”
Người lên tiếng không phải ai khác, chính là hai
cậu ấm trong số bốn cậu ấm của thành phố A – Mạc
Thiệu Thần,;Huống Thiên Hựu, hai người người tung
kẻ hứng.
Cái gọi là bốn cậu ấm, tất nhiên là nhà lớn nghiệp.
lớn, người có thân thế, hơn nữa mấy người họ tuổi
tác cũng ngang nhau nên chơi cùng nhau, người
ngoài nhìn vào, bốn người chính là con nhà giàu điển
lực, hơn nữa, quan hệ của bốn người họ rất tốt.
“Mấy cậu cảm thấy Lăng Tiêu Tường sẽ làm cho.
cậu ấy phiền muộn như thế này sao?“ Lúc này, Tiêu
Ân rất ít nói ở một bên chậm rãi lên tiếng.
Nghe vậy, Huống Thiên Hựu lười biếng vuốt mày:
“Không lẽ có người khác?”
Tiêu Ân không nói gì, chỉ nâng ly rượu trước mặt
lên rồi cụng ly với Mạc Thiếu Thần ở bên cạnh.
“Ai? Người nào? Lại có sức hấp dẫn như vậy, có
thể làm cho tổng giám đốc Mục của chúng ta phiền
muộn như vậy!” Huống Thiên Hựu cực kì tò mò hỏi.
Tiêu Ân không nói gì, Mạc Thiếu Thần cũng
không, làm Huống Thiên Hựu không khỏi tò mò, anh
nhìn sang Mục Chính Hi: “Chính Hi, sao không đưa
đến giới thiệu với anh em?”
Thấy bọn họ người tung kẻ hứng, Mục Chính Hi lại
thấy vô cùng phiền lòng: “Các cậu chơi bời đi, tớ về
đây!” Nói xong, anh cầm lấy ly rượu trước mặt lên
một hơi uống cạn, sau đó thằng thừng đi khỏi đó.
Thấy anh đi rồi, Huống Thiên Hựu hơi ngây người
ra, anh quay đầu lại nhìn Tiêu Ân và Mạc Thiếu
Thần: “Chuyện gì đây?“
Lúc này, khóe môi Tiêu Ân mới cong lên: “Nhìn
không ra hả?”
Huống Thiên Hựu cau mày: “Động lòng rồi?”
Nghe vậy, Mạc Thiếu Thần và Tiêu Ân cười cười,
Huống Thiên Hựu nhìn hai người họ: “Xem ra hai
người đều biết nội tình, rốt cuộc là chuyện gì?“
“Mấy hôm trước không thấy tin tức hả? Tiêu Ân
nhướng mày hỏi. Ạ
“Tin tức? Tin tức nhiều như vậy, cậu nói cái nào?“
Huống Thiên Hựu cũng nhướng mày.
“Thì là liên quan đến chuyện Vân Duệ thu mua lại
tập đoàn Hạ Thị ấy!” Tiêu Ân nói.
Nghe thấy thế, Huống Thiên Hựu nghĩ ngợi một
lát rồi gật đầu: “Thấy rồi, vậy thì có liên quan gì đến
chuyện này?”
“Cậu tự nghĩ đi, trong bữa tiệc chiêu đãi phóng
viên đó, ai đứng cạnh cậu ấy!” Tiêu Ân nhắc.
Nhắc đến chuyện này, Huống Thiên Hựu cau chặt
mày, nhớ lại cảnh đó trên TV, đột nhiên anh hiểu ra:
“Cậu nói.người phụ nữ đó?”
Tiêu Ân gật đầu: “Bình thường mấy bữa tiệc chiêu
đãi phóng viên như thế này, đều là thư kí đứng bên
cạnh cậu ấy, chỉ có duy nhất lần đó, bên cạnh cậu
ấy có người phụ nữ khác, tớ hỏi rồi, cậu ấy không hề
đổi thư kí, cho nên chỉ có một khả năng…” Vừa nói.
Tiêu Ân vừa nhìn bọn họ, ý tiếp theo không cần nói
cũng rõ rồi.
“Lỡ như đó là người của phòng Quan hệ công
chúng thì sao?”
“Cậu nhìn người phụ nữ đó giống người của
phòng Quan hệ công chúng không?” Tiểu Ân hỏi lại.
Nghe vậy, Huống Thiên Hựu nghĩ một lát, trong
đầu đang tưởng tượng ra cảnh nhìn thấy Hạ Tịch
Nghiên trên TV, sau đó lên tiếng: “Hoàn toàn không giống!”