Nghe vậy, Mục Chính Hi sao có thể không làm bộ
như là một quý ông ga lăng được, anh gật đầu: “Tất
nhiên!”
Lúc này, ánh mắt hai người đều hướng về phía Hạ
Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên đứng đó, cô rất không
muốn chọn có được không vậy? Vì sao hai người
này cứ khăng khăng giao quyền quyết định cho cô!
Cô nhìn họ, lúc nãy khiêu vũ còn có Alexia giúp cô
giải quyết, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào bản thân
thôi.
Ánh mắt hai người đều nhìn Hạ Tịch Nghiên, Hạ
Tịch Nghiên vẫn đứng đó, nghĩ xem nên làm sao.
Đúng lúc này, một chiếc taxi đi đến, vào lúc cô nhìn
thấy xe, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười nói: “Nếu như đã
ở trong thời đại cởi mở này, tôi có quyền lựa chọn và
quyết định riêng của tôi, hai người đều về đi, phụ nữ
bây giờ không nhất định phải dựa vào đàn ông, tôi
có thể về một mình!”
Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên quay người, đưa tay ra giữ
chiếc taxi đó lại, xe dừng bánh, Hạ Tịch Nghiên mở
cửa, sau đó quay đầu lại nói với Mục Chính Hi và
LEO: “Ngủ ngon!“ Cô mỉm cười rồi lên xe, lúc này,
LEO và Mục Chính Hi đứng đó, nhìn theo Hạ Tịch
Nghiên lên xe đi mất rồi, hai người ai cũng không
thành công, nhưng cũng giống nhau, không có ai
thất bại, cho dù giận thì ngoài mặt vẫn phải giả vờ
như không sao.
LEO quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi: “Nếu đã như
vậy rồi, thì tôi cũng về trước đây!”
Mục Chính Hi cũng cười cười, anh nhướng mày:
“Đi cẩn thận, không tiến!”
Ngay sau đó, tài xế của LEO lái xe đến và đi mất.
Mục Chính Hi đứng đó nhìn theo bóng lưng của
LEO, anh cau chặt mày, lần đầu có cảm giác khủng
hoảng…
Hạ Tịch Nghiên sau khi về tới thì rửa mặt rồi thay
đồ ngủ, lúc cô đi ra, đang định nghỉ ngơi thì điện
thoại reo lên, cô quét mắt nhìn, là số điện thoại của
Mục Chính Hi, cô không dám không nghe nên liền
bắt máy.
Câu nói đầu tiên của Mục Chính Hi là: “Hạ Tịch
Nghiên, nếu cô còn không đổi cái bài nhạc chờ chết
tiệt này đi, có tin tôi sẽ làm cho cô hối hận không!”
Mục Chính Hi hét lớn.
Hạ Tịch Nghiên: “…“
Không ngờ Mục Chính Hi tức giận như vậy. «
“Tổng giám đốc Mục, cho dù không vui thì cũng
không cần nổi cáu vậy chứ, tôi đổi là được rồi!” Hạ
Tịch Nghiên dùng giọng điệu thản nhiên nói.
Không cần biết Mục Chính Hi giận đến mức nào,
cô vẫn luôn là bộ dạng thản nhiên đó, người phụ nữ
này, so với hai năm trước còn làm người ta tức giận
hơn, nghe cô nói vậy, trong một lúc Mục Chính Hi
không biết nên nói gì mới đúng, hai người đều cầm
điện thoại không nói gì, một lúc sau, Hạ Tịch Nghiên
nói: “Tổng giám đốc Mục, muộn thế này rồi gọi điện
cho tôi có việc gì sao?“
Mục Chính Hi vẫn không nói gì, hoặc là, không
biết nên nói gì mới phải.
“Tổng giám đốc Mục?“ Hạ Tịch Nghiên hỏi lại lần
nữa.
“Tổng giám đốc Mục, anh đang gọi điện cho ai
vậy, nhanh đến uống rượu nào…”
Mục Chính Hi đang định mở lời thì trong điện
thoại truyền:đến một giọng nói ống ẹo của phụ nữ.
Trong nháy mắt, cả hai người đều ngẩn ra.
Hạ Tịch Nghiên ngây ra, giọng nói ống ẹo như
vậy, không cần nghĩ cũng biết đang làm gì, cô nghĩ
một lát rồi nói: “Xem ra tổng giám đốc Mục đang
bận, vậy anh cứ bận đi, muộn lắm rồi, tôi buồn ngủ
rồi, đi ngủ đây, có chuyện gì thì sáng mai đến công
ty rồi nói!“ Nói xong, không đợi Mục Chính Hi đáp.
lại, Hạ Tịch Nghiên liền thẳng thừng cúp máy.