“Hà Lục Nguyên, tốt nhất ông hãy tỉnh táo lại. Những việc ông làm đều là phạm pháp đấy. Cho dù ông không sợ phạm pháp, chẳng lẽ ông không sợ vợ ông sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Hà Lục Nguyên gằn giọng nói.
Nhắc tới vợ ông ta, lập tức vẻ mặt Hà Lục Nguyên thay đổi.
Người bên ngoài biết đều biết ông ta sợ vợ nhưng không ai dám nói ra.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên thì không giống vậy, cô cứ một mực nói ra khiến khuôn mặt ông ta thay đổi ngay lập tức.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói sai à? Hà Lục Nguyên ông sợ vợ như vậy lại dám ra ngoài bậy bạ, ông đúng là “một người đàn ông!” Hạ Tịch Nghiên mỉa mai nói.
Sắc mặt Hà Lục Nguyên đen thui.
Nhìn hai mắt Hạ Tịch Nghiên trợn tròn nhìn mình, Hà Lục Nguyên thật sự muốn bóp cổ cô.
Nghĩ như thế, ông ta cũng xông lên phía trước, một tay bóp cổ Hạ Tịch Nghiên nhưng lại không dùng sức: “Cô nói lại lần nữa thử xem!”
Hạ Tịch Nghiên đã nghĩ kỹ, thay vì bị ông ta vấy bẩn cô thà chết cho xong.
Hạ Tịch Nghiên bị ông ta bóp cổ, ngẩng đầu nhìn ông ta cười chế giễu: “Làm sao? Những gì tôi nói không phải là sự thật sao?”
“Hà Lục Nguyên tôi nói cho ông biết, cho dù ông thật sự muốn giam cầm tôi cả đời, vậy tôi cũng nói cho ông biết, chỉ cần có cơ hội tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông, trừ khi ông giết tôi!” Hạ Tịch Nghiên hét lên với ông ta.
Nghe cô nói vậy tay của Hà Lục Nguyên bỗng dùng sức: “Cô cho rằng tôi không dám!?”
“Nếu ông dám, thì ông cứ ra tay đi!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô nghĩ chẳng thà để Hà Lục Nguyên bóp chết cô còn hơn là bị ông ta cưỡng hiếp.
Cô đã thành công kích thích Hà Lục Nguyên.
Nhất là còn vào lúc này, ông ta đã uống không ít rượu, đàn ông lúc này thường nguy hiểm nhất.
Tay ông ta bỗng nhiên dùng sức siết mạnh cổ Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên bỗng ngẩng đầu, bị ông ta bóp cổ như vậy nhưng cô lại không có bất kỳ giãy dụa nào giống như đang cầu chết…
Hà Lục Nguyên không ngừng dùng tay siết mạnh từng chút một, lúc này ông ta trút hết tất cả cảm xúc ra ngoài, con ngươi nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nghiên.
Mà Hạ Tịch Nghiên chỉ là hơi híp mắt nhìn Hà Lục Nguyên, hoàn toàn không có ý cầu xin.
Nhìn cặp mắt kia, Hà Lục Nguyên dường như nhớ ra chuyện gì, ông ta nhìn Hạ Tịch Nghiên nhíu mày nói: “Cô muốn chết như vậy sao?”
“Vậy còn đỡ hơn bị ông vấy bẩn. Ông vừa đụng vào tôi là tôi đã cảm thấy buồn nôn.” Hạ Tịch Nghiên gằn giọng nói, mặc dù hơi khó nhọc khi nói ra những chữ này nhưng cô đúng là nói thật.
Sự gần gũi của ông ta đúng là khiến cô cực kỳ buồn nôn.
Không thể nghi ngờ câu nói này của Hạ Tịch Nghiên giống như đang kích thích Hà Lục Nguyên.
Sắc mặt của Hà Lục Nguyên khó coi đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.
Cơn giận của ông ta khiến ông ta không thể nào phát tiết được.
Lúc này ông ta đột nhiên buông Hạ Tịch Nghiên ra, hất cô sang một bên.
“Nếu cô đã muốn chết như vậy tôi cứ không cho cô được toại nguyện đấy. Tôi sẽ để cô ở bên cạnh tôi, cố gắng dằn vặt cô, khiến cô muốn sống không được, muốn chết cũng không yên…” Ông ta vừa nói vừa cong môi cười giễu cợt.
Hạ Tịch Nghiên đúng là suýt chút nữa đã bị ông ta bóp cổ chết. Sau khi bị ông ta hất sang một bên, cô ngã trên giường vừa ho khan vừa há to miệng thở hổn hển.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì Hà Lục Nguyên bỗng nhiên vồ từ sau tới.
Hạ Tịch Nghiên cả kinh, không tránh kịp, cứ bị ông ta đè dưới người như vậy.