• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Linh Mộng Nhiên. Em đây là từ phòng của Gia Thiên đi ra sao?

Từ Kim vừa hay có chuyện lên lầu bốn vừa hay gặp Linh Mộng Nhiên mà ở trên đây chỉ có duy nhất phòng của Đường Gia Thiên. Từ Kim cau mày hỏi. Linh Mộng Nhiên chỉ có thể ngại ngùng mà cúi mặt thừa nhận:

- Chị Kim, e...em.......

- Sao em lại ở đây?

- Em lên tìm Gia Thiên có chút việc thôi ạ.

- Linh Mộng Nhiên chắc chị phải nhắc lại cho em nhớ. Tuy hồi trước chị bảo em rời xa Đường Gia Thiên, khiến em mất một con mồi ngon là chị sai nhưng mà khi em đã đặt chân vào trong Đường gia là vợ của Đường Nhẫm thì tốt nhất là em nên quên cái mối tình kia đi. Nếu để Đường Nhẫm phát hiện ra, ông ta sẽ không tha cho em đâu.

- Vâng em biết rồi.


Từ Kim chính là chị họ của Linh Mộng Nhiên, bà ta cũng chính là nguyên nhân gián tiếp khiên cho tình cảm giữa Linh Mộng Nhiên và Đường Gia Thiên trở nên sứt mẻ. Nhưng mà bây giờ hối hận thì có tác dụng gì chứ chỉ có thể trách ý trời không cho họ ở với nhau.

....

Sau khi đi dạo vòng quanh khu vườn, Bạch Tử Hoa bước vào phòng, ông Đường đang ngồi xem tin tức trên giường khiến cô giật mình. Trong lòng cô lúc này vô cùng lo lắng, thuốc của mẹ đưa cho cô, cô đã dùng hết cho những buổi tối trước rồi. Bây giờ phải làm sao? Không lẽ cô phải phục vụ cho lão già đó thật sao?

Cô e dè bước vào phòng, nhẹ nhàng nói:

- Lão gia.

- Ừm.

Đường Nhẫm gật đầu, mắt vẫn chăm chú vào màn hình ipad. Trong không gian yên lặng này, Bạch Tử Hoa cảm thấy mình như bị nghẹt thở. Mãi một lúc lâu sau, Đường Nhẫm mới đứng dậy, cầm cốc nước và vỉ thuốc trên bàn đưa cho cô, không kiêng dè gì mà nói:

- Đây là thuốc tránh thai. Mau uống đi.

Bạch Tử Hoa ngơ ngác nhìn. Đường Nhẫm vẫn thản nhiên:

- Ta không cần quá nhiều người con nên những người được phép mang thai ta sẽ chọn. Mau uống đi. Ta quan hệ với em nên phòng bị vẫn tốt hơn.

Bạch Tử Hoa lúng túng:

- Nếu vậy nó có gây tác dụng phụ gì cho sau này không ạ?

- Em hỏi vậy là có ý gì?

- À....không không ạ.

Nói xong, Bạch Tử Hoa đưa tay ra nhận lấy đồ từ tay Đường Nhẫm. Uống thuốc xong, ông Đường đút tay vào túi quần rồi đi ra ngoài. Khi ông ta vừa ra khỏi cửa, Bạch Tử Hoa vội vàng nhổ đống thuốc vừa uống vào sọt rác. Thật không dễ dàng khi cho đống thuốc ấy dưới lưỡi của mình, đã vậy ông Đường còn liên tục nhìn chằm chằm cô. An toàn thoát khỏi màn này coi bộ cô cũng thật may mắn.

................

Tại bệnh viện,

- Mẹ kiếp, chúng mày ở đây hơi lâu rồi đấy. Còn không mau thu dọn đồ về.

Bạch Vạn đùng đùng nửa giận xông vào phòng bệnh của Mộc Lan. Có vẻ như ông ta lại vừa thua hết chỗ tiền mà Đường gia cung cấp lên chuẩn bị phát tiết với hai mẹ con Bạch Ngọc đây mà.

- Chúng mày không nghe thấy t nói gì sao? Điếc hết rồi à?

Thấy sự thờ ơ của hai mẹ con Mộc Lan, Bạch Vạn càng thêm tức giận, ông ta hét lên rồi với lấy bình hoa trên bàn thẳng tay ném xuống. Bạch Ngọc giật mình, hoảng hốt bước tới:

- Mẹ con vẫn chưa khỏi hẳn. Cha có thể để thêm mấy ngày nữa không. Xin cha đó.

Bạch Vạn như không thèm để ý đén lời nói của cô, thẳng thừng hất cô ngã xuống dưới nền đất. Vì lực ông ta quá mạnh nên Bạch Ngọc ngã vào mảnh vỡ của bình hoa. Bàn tay, đầu gối đều bị những mảnh vỡ sắc nhọn ấy cứa sâu vào da thịt. Như sợ Bạch Vạn sẽ làm tổn thương đến Bạch Ngọc, Mộc Lan vội vã rời giường, bước xuống đỡ cô lên. Bà vội vàng quỳ xuống cầu xin:

- Bạch Vạn tôi cầu xin ông đừng làm hại con bé. Nó còn nhỏ mà. Tôi xin ông, tôi sẽ nghe lời theo ông về mà. Ông đừng đánh con bé.

Bạch Ngọc nhìn thấy mẹ mình đang khóc lóc cầu xin cô cũng tự nhiên rơi lệ. Cô tiến lại đỡ mẹ mình:

- Mẹ......mẹ mau đứng lên đi.

Bạch Vạn nhìn thấy một màn này không khỏi ngứa mắt và căm ghét. Đúng lúc ông ta định cho hai người một trận đòn tả tơi thì phía ngoài cửa cất ra một tiếng nói:

- Thưa ông, đây là bệnh viện mong ông có ý thức một chút.

Ba người trong phòng ngơ ngác quay ra nhìn. Đó là một vị bác sĩ trông có vẻ khá trẻ, lại rất đẹp trai nữa. Anh đút hai tay vào túi áo thản nhiên nói. Hình ảnh người đàn ông đứng ra bảo vệ hai mẹ con cô đã khiến Bạch Ngọc cảm động và khắc sâu hình ảnh ấy vào trong trí nhớ.

Bạch Vạn nhổ ra một bãi nước bọt, khinh bỉ nói:

- Mày là ai? Đây là chuyện của nhà tao liên quan quái gì đến mày. Đừng có mà lo chuyện bao đồng.

Dứt lời Bạch Vạn định vung tay xuống đánh Bạch Ngọc. Cô hoảng sợ nhắm chặt hai mắt. Nhưng mãi không thấy gì, cô hé mắt ra đập vào mắt cô là vị bác sĩ kia đang dùng tay đỡ lấy cánh tay của Bạch Vạn.

- Thưa ông, nếu ông không thực hiện đúng nội quy của bệnh viện thì mong ông ra ngoài cho. Chúng tôi không thể tiếp được người như ông.

Rồi quay qua bảo hai nữ y tá đứng ngoài cửa:

- Gọi bảo vệ.

Rất nhanh sau đó, Bạch Vạn được hai chú bảo vệ hốt đi. Ông ta dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Bạch Ngọc vô cùng cảm kích liền cúi đầu nói:

- Bác sĩ. Cháu thật sự rất cảm ơn chú. Ơn tình này cháu nhất định sẽ trả.

"Chú?" Vị bác sĩ kia vô cùng ngạc nhiên với cách gọi này. Anh thầm nghĩ "mình đã già rồi sao? Mới có hai chín thôi mà?" Nhưng vẫn vui vẻ đáp rồi đưa danh thiếp của mình cho cô:

- Không sao. Hai người ổn là được.


Khi hai tay Bạch Ngọc đưa ra nhận tấm thiệp, anh bất ngờ với những vết thương của cô liền đặt cô ngồi xuống ghế còn mình đi đến tủ đựng đồ cứu thương xử lí vết thương cho cô. Hành động dịu dàng ấy khiến trái tim thiếu nữ mười bảy của Bạch Ngọc đập rộn ràng. Mộc Lan trên giường bệnh chỉ khẽ mỉm cười. Xử lí vết thương xong, anh cất lại đồ rồi rời đi nhưng không quên nhắc nhở:


- Phải xử lí vết thương hàng ngày nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy. Trong danh thiếp có cách thức liên lạc với chú, có chuyện gì cứ đến tìm chú. Xin phép bác cháu đi trước.


Bạch Ngọc cầm tấm danh thiếp trên tay, nhìn vào dòng chữ in trên đó tủm tỉm:


- Bác sĩ Trần Nhuận Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK