Mộc Hàm giọng nói đầy khinh bỉ vang lên. Bạch Tử Hoa lo sợ vội vàng giải thích:
- Không phải như vậy đâu ạ. Không như mọi người nghĩ đâu. Có người muốn hãm hại em. Lão gia, mong người tin em.
Đường Gia Thiên tiến đến nhìn cô rồi nhìn sang Hàn Vương Bách bên cạnh:
- Ha, mẹ nói có người muốn hại mẹ? Bằng chứng đâu chứ? Chuyện mẹ đi mèo mả gà đồng, bôi tro chét trấu lên bộ mặt của Đường gia đang làm kinh thiên động địa lên kìa. Mẹ còn mặt mũi ở đây để nói sao?
Bạch Tử Hoa vô cùng tức giận và căm ghét người trước mặt. Cô nghiến răng nói:
- Đường Gia Thiên, cậu có tin tôi sẽ giết chết cậu không?
Câu nói ấy dù đã nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Đường Nhẫm nghe thấy. Ông ta có vẻ rất tức giận. Không tức giận được sao? Người phụ nữ ông ta dùng bao nhiêu là tiền vàng bạc để mua về giờ lại đội cho ông ta một cặp sừng lớn như vậy. Rốt cuộc Bạch Tử Hoa có xem ông ra gì hay không chứ?
Hàn Vương Bách đứng bên cạnh như đã hiểu ra một chút chuyện. Rút trong túi áo ra một tấm thẻ của mình rồi nói:
- Tôi là cảnh sát. Cô Bạch đây đã gặp nguy hiểm, tôi chỉ là cứu giúp thôi.
- Hahaha, hai người cùng một thuyền với nhau, bao che cho nhau không phải là chuyện rất bình thường sao? Mẹ Hoa à, chúng tôi quả thực phải nhìn mẹ bằng ánh mắt khác đấy. Không lẽ Đường gia không có đủ tiền cho mẹ ăn chơi hay sao? Bây giờ mẹ lại sỉ nhục Đường gia như vậy, mẹ thật khiến tôi kinh tởm. Loại đàn bà rẻ tiền.
"Bốp." Một cái tát in thẳng lên má của Đường Gia Thiên. Anh có vẻ rất thích thú với việc này. Đang định chế giễu tiếp thì Đường Nhẫm lên tiếng:
- Việc này để về nhà giải quyết.
- Thưa ông, mọi chuyện không......
Hàn Vương Bách chưa kịp nên tiếng liền bị Đường Nhẫm chen vào:
- Đây là chuyện của gia đình tôi. Mong cậu đừng nên can thiệp.
Vừa dứt lời, Mộc Lan cùng Bạch Ngọc chạy lại. Nhìn thấy Bạch Tử Hoa đôi mắt đã đỏ hoe bà vô cùng đau lòng. Bà nuôi cô từ bé bà tin chắc rằng cô không phải người như vậy, liền tới van xin ông Đường:
- Ông Đường à, Tử Hoa không phải người như vậy đâu. Mong ông tìm hiểu kĩ sự việc này được không.
- Xin lỗi bà, Bạch Tử Hoa là vợ tôi, chúng tôi sẽ về nhà xử lí chuyện này.
Dứt lời, Đường Nhẫm cùng ba người vợ lên xe trước, khi đi qua cô, ba bà vợ kia không ngừng khinh bỉ và chế giễu cô. Bạch Tử Hoa nắm chặt tay, mạnh mẽ tiến đến an ủi mẹ mình:
- Con không sao đâu. Mẹ đi nghỉ đi.
Sau đó quay sang nói với Hàn Vương Bách:
- Chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Muộn rồi anh về đi. Khi nào có cơ hội em sẽ báo đáp.
Ái Nhược Lam ở bên cạnh vô cùng đau lòng và thương cô vì bà biết rằng lát nữa về nhà cô sẽ cảm thấy rất đau đớn như chết đi sống lại vậy. Bà tiến đến an ủi cô:
- Đừng lo lắng quá. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Vâng.
Nói rồi, Bạch Tử Hoa phóng thẳng tầm mắt của mình nhìn về phía Đường Gia Thiên. Một ánh mắt căm hận và đầy mạnh mẽ. Đường Gia Thiên thì cực kì thích thú với ánh mắt này của cô khiến anh càng muốn cô bị khuất phục dưới tay anh hơn.
.........
Tại giảng đường-một nơi để trừng phạt người mắc lỗi của Đường gia.1
"Chát, chát, chát." Tiếng roi da liên tục vang lên. Một chiếc roi da vừa to vừa dài từng đợt từng đợt một trực tiếp quất vào da thịt Bạch Tử Hoa. Cô quỳ trên nền đất lạnh lẽo. Bộ quần áo cô đang mặc đã bị rách nát. Máu đỏ từ những vết thương cứ vậy mà tuôn ra. Vết thương dài ngắn khác nhau trên da thịt khiến cô phải cau mày đau đớn. Khuôn mặt cô như cắt lại không còn một giọt máu. Nhưng cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Đường Gia Thiên nên cắn răng chịu đựng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào người tài xế lúc sáng lái xe đưa cô đi. Hắn ta dám nói dối rằng đã đưa cô đến nửa đường thì cô kêu dừng xe lại và bắt hắn ta vè trước. Cô nở một nụ cười cay đắng. "Giỏi, giỏi lắm Đường Gia Thiên. Coi bộ tôi đánh giá thấp cậu rồi."
- Rốt cuộc cô đã cắm lên đầu tôi bao nhiêu cái sừng? Bạch Tử Hoa?
- Tôi không làm chuyện như vậy.
Đáp trả câu hỏi đầy tức giận của Đường Nhẫm, cô vẫn thẳng thắn đáp. Cô không làm gì sai, sao cô phải nhận chứ?
"Chát." Tiếng roi thứ bảy vang lên. Bạch Tử Hoa gục xuống dưới nền đất lạnh. Sức chịu của cô đã đến giới hạn. Không thể chịu được nữa rồi. Ái Nhược Lam thấy vậy liền vội vã đến ngăn Đường Nhẫm lại:
- Lão gia. Dừng lại đi mà. Nếu tiếp tục như vậy Tử Hoa sẽ chết mất.
Nghe Ái Nhược Lam cầu xin, Đường Nhầm buông roi xuống rồi rời đi. Không quên để lại câu:
- Từ giờ trở đi cô ta sẽ phải nhận hình phạt theo gia pháp trong suốt một tháng.
Đường Nhẫm rời đi, ba bà vợ của ông ta còn không ngừng nói móc cô:
- Đúng là người phụ nữ không ra gì. Mới làm Ngũ phu nhân không được bao lâu mà đã lên mặt rồi. (Bà ba)
- Không biết cô ta sắp tới sẽ dở trò gì nữa đây? (bà cả)
- Đúng là hồ ly tinh mà. (Bà tư)................
Ái Nhược Lam tức giận quát:
- Thôi đủ rồi. Mau về phòng đi.
Nói rồi bà đỡ Bạch Tử Hoa lên. Đường Gia Thiên thấy vậy liền đi tới kéo bà ra:
- Mẹ đang làm gì vậy?
- Con thôi đi. Cô ấy đã khó khăn lắm rồi. Con đừng làm khó cô ấy.
- N....nhưng.......
Không để Đường Gia Thiên nói hết, Ái Nhược Lam đỡ cô dậy và đưa vào phòng mình xử lí vết thương cho cô. Trong lúc mơ màng, Bạch Tử Hoa có thể cảm nhận một tình cảm ấm áp của Ái Nhược Lam như mẹ mình vậy.