• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Ái Nhược Lam rời đi, Bạch Ngọc cũng ra ngoài mua cháo cho Bạch Tử Hoa. Giờ đây trong phòng chỉ còn anh và cô. Đường Gia Thiên khuôn mặt vui vẻ, đùa cợt, tiến lại gần giường cô. Vì chân tay đều bị gãy nên Bạch Tử Hoa không thể ngồi dậy mà chỉ có thể nằm.

- Bạch Tử Hoa, em có biết vì sao trong thâm tâm em lại nghĩ mẹ tôi là mẹ em không?

Bạch Tử Hoa nhíu mày nhìn anh:

- Vì sao chứ?

Cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói nhỏ:

- Vì em là vợ anh.1

Như không tin, Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn anh, tay phải dùng lực đẩy anh ra.


- Chẳng liên quan gì cả.

- Sao lại không liên quan? Tôi họ Đường, em họ Bạch vốn đã không có mối quan hệ anh em chị em gì rồi. Mà mẹ tôi em một mực nhận là mẹ em thì chỉ có thể em là vợ tôi thôi. Với lại bao nhiêu ngày qua tôi chăm sóc cho em, làm gì có chuyện người dưng nước lã nào tốt như vậy? Mà em còn nhận cha tôi là cha em nữa. Thế không đúng em là vợ tôi à?

Đường Gia Thiên kiên nhẫn giải thích cho cô nghe. Nhưng Bạch Tử Hoa vồn không thể nghe lọt tai được chữ nào liền nhăn mặt.

- Anh đừng có điêu. Tôi không tin.

- Trước ngực của em, ở bên trái có mụn ruồi. Mông phải của em cũng có một nốt nhưng hơi mờ. Không tin em có thể kiểm tra.

Đường Gia Thiên khoanh tay nhìn cô đầy thích thú. Bạch Tử Hoa ngạc nhiên vô cùng. Chính cô còn không biết sự tồn tại của những chiếc mụn ruồi ấy. Nhưng vì thẹn quá cô liền đánh trống lảng sang chuyện khác.

- Anh đi ra ngoài đi. Tôi muốn đi ngủ.

- Tôi ở với vợ tôi. Em cản được sao?

Độ cứng đầu này của Đường Gia Thiên cũng khiến cô phải bó tay. Không thèm chấp nhặt với anh, cô nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ "người đàn ông kia thật sự là chồng mình sao? Chồng mình mà đẹp trai như vậy á? Nếu là thật thì mình hời quá rồi."

...........

Hôm sau, Đường Nhẫm không đến bệnh viện thăm cô nữa. Cô đối với anh cũng không còn xa cách lạnh lùng như lúc đầu. Cô cởi mở và vui vẻ hơn rất nhiều. Còn ăn những muỗng cháo anh múc, để yên cho anh vệ sinh cá nhân và lau tay chân.

- Anh thật sự là chồng tôi sao?

Đường Gia Thiên đang mát xa chân cho cô, nghe thấy câu nói này cũng phải ngưng lại động tác mà nhìn cô:

- Em vẫn không tin sao? Hôm qua tắm em không kiểm chứng những gì tôi nói à?

Bạch Tử Hoa đôi gò má đã đỏ ửng lên, ngại ngùng:

- Tôi....xem rồi, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

- Đừng nghi ngờ gì cả. Em chỉ cần tin tôi thôi.

Ở lại bệnh viện với Bạch Tử Hoa đến khi Bạch Ngọc tới thăm cô anh mới rời đi. Ngồi trên xe ô tô, anh gọi cho một dãy số:

- Chuyện tôi bảo cậu điều tra tới đâu rồi?

- Anh Thiên, em đã điều tra xong rồi. Người đang ở căn cứ XC.

- Được rồi. Chú làm tốt lắm. Giờ tôi đến đó ngay.

Cúp máy, Đường Gia Thiên phóng chiếc Rolls-Royce đen bóng của mình rời đi.

Đến địa điểm căn cứ XC, anh bước xuống xe, trực tiếp đi vào. Thấy anh, một người đàn ông tên Thẩm Trì bước tới:

- Anh Thiên, anh tới rồi. Em đã điều tra ra người gây tai nạn xe cho cô Bạch là ông Phàn Sinh, năm nay năm ba tuổi. Em cũng đã bắt được ông ta và giam ở phòng số 8. Anh có thể đến kiểm tra.

Đường Gia Thiên gật nhẹ đầu rồi chân dài sải bước đi đến nơi giam giữ người tên Phàn Sinh. Lão già này cũng ghê thật đấy. Hại người ta xong liền bỏ chạy. Trốn cũng khá kĩ, khiến người của anh phải dáo diết truy lùng suốt mấy ngày nay. Nhưng ông ta quả là coi thường Đường Gia Thiên anh rồi. Giờ là lúc ông ta phải chịu những hậu quả do mình gây ra.

Bước vào trong phòng giam, đập vào mắt anh là thân hình của Phàn Sinh đang được trói trên một chiếc ghế gỗ. Anh ngồi xuống phía đối diện, nhìn thẳng vào ông ta bằng ánh mắt sắc bén:

- Nói đi. Ai sai khiến ông làm chuyện này?

Phàn Sinh vẫn ung dung thản nhiên mà nhìn anh:

- Chuyện gì? Cậu Đường đây nói gì, tôi vốn không hiểu.

- Không hiểu? Tôi cho ông một cơ hội cuối để trả lời, không ông đừng có mà trách tôi. Thách thức sự kiên nhẫn của tôi là một điều ngu dốt đấy.

Phàn Sinh có vẻ vẫn chưa biết sợ là gì. Ông ta vẫn nhún vai tỏ vẻ oan ức lắm:

- Tôi vốn chỉ là một lão già bình thường đã có tuổi. Bắt tôi đến đây làm gì chứ? Chi bằng đưa tôi đến đồn cảnh sát đi. Tôi nhận tội mà.

Đường Gia Thiên nhếch mép đầy khinh bỉ. Dùng đôi mắt lạnh liếc nhìn một cái khiến cho cả người Phàn Sinh bắt đầu run lên. Thẩm Trì từ bên ngoài đem vào một thanh sắt đã được đun nóng. Anh dùng nhiệt kế để gần cái thanh sắt nó liền phát nổ. Gương mặt đầy vẻ thích thú:

- Hỏi ông lại lần nữa. Nói hay không?

- T.....tôi....không hiểu các anh hỏi gì mà.

- Cứng đầu thật đấy.


Vừa dứt lời, tiếng la thất thanh của Phàn Sinh vang lên. Đường Gia Thiên không nói không rằng, trực tiếp bỏ thanh sắt nóng ấy vào trong chiếc áo của ông ta. Độ nóng từ thanh sắt toả ra khiến ông ta phải hét lên đau đớn. Từng mảng da thịt bên trong như bị thiêu chín. Mùi khét dần bốc lên. Chiếc áo cũng đã bắt với thanh sắt từ từ loé lên những ánh lửa. Phàn Sinh vội vàng hét lớn:


- Cứu tôi với. Tôi nói mà tôi sẽ nói.


Đường Gia Thiên mỉm cười hài lòng. Thẩm Trì liền dội một gáo nước lạnh lên người ông ta. Vừa được giải thoát, Phàn Sinh đã vội khai. Ông ta sợ lắm rồi. Quả nhiên Đường Gia Thiên máu lạnh vô tình mà.


- Là Linh Mộng Nhiên. Tất cả đều do cô ta. Tôi cũng chỉ là người nhận mệnh lệnh rồi làm theo thôi. Tôi xin thề với nan tôi nói hoàn toàn là sự thật. Tôi không nói dối nửa lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK