- Bác à, mọi ngày có bao giờ như này đâu ạ?
Quản gia khẽ thở rồi nhẹ nhàng giải thích:
- Hôm nay theo thường lệ là ngày mà cả nhà sẽ cũng dùng bữa, còn gọi khác là họp gia đình thưa Ngũ phu nhân. Mỗi năm chỉ có diy nhất một ngày, bắt buộc tất cả thành viên trong Đường gia phải có mặt. Mọi người đều đang đợi phu nhân đấy ạ. Ngũ phu nhân, mời!
"Trời ạ. Rắc rối thật đấy, khi không họp làm gì không biết nữa. Thật là khổ mà. Mình đang mơ sẽ nhận được một đống tiền lớn mà." Nghĩ là vậy nhưng Bạch Tử Hoa vẫn nhanh chân xuống giường. Vệ sinh cá nhân rồi nhanh như bay đi xuống nhà.
Bước vào phòng ăn, khuôn mặt ai cũng hằm hằm thật đáng sợ. Bạch Tử Hoa thầm nuốt nước bọt. Cắn nhẹ đôi môi khô khốc. Cô lại gần, cúi đầu:
- Xin lỗi lão gia, em xin lỗi mọi người. Em không biết hôm nay ngày quan trọng lên xuống hơi muộn. Mong mọi người tha lỗi cho em.
- Được rồi. Ngồi xuống đi.
Đường Nhẫm có chút lạnh lùng quay sang nói với cô. Bạch Tử Hoa nhẹ nhàng kéo ghế rồi ngồi xuống. Ăn xong bữa, Đường Nhẫm lấy ra một sấp thẻ đen rồi đi qua từng vị phu nhân rồi đặt nó xuống. Bạch Tử Hoa mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. Người nhà giàu luôn làm như vậy sao?
Các vị phu nhân khác như một thói quen đều cất vào trong người rồi đồng loạt cúi đầu. Duy chỉ có Bạch Tử Hoa là ngơ ngác không biết lên làm gì. Đành miễn cưỡng làm theo họ. Trong lòng cô vẫn ngơ ngác, lấy về đây cũng được một thời gian dài rồi sao giờ cô mới biết trong Đường gia có cái điều cổ quái này chứ. Đường Gia Thiên ngồi đối diện nhìn một màn này chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo. Đây từ lâu như một điều luật của Đường gia vậy, ai cũng quá quen với nó rồi.
Sau khi xong xuôi, Đường Gia Thiên hai tay đút túi quần thong thả bước đi. Mọi người cũng đi về phòng mình. Bạch Tử Hoa đành lẽo đẽo theo sau Đường Nhẫm. Tuy cô nghèo khó, rất cần tiền nhưng cô là muốn tiền tự tay cô kiếm ra chứ không phải số tiền được người ta bố thí cho như này. Khi đã đuổi kịp Đường Nhẫm, cô vội vàng chắn đường ông rồi đưa chiếc thẻ ra phía trước:
- Lão gia, tôi không thể nhận số tiền này. Mong lão gia có thể........
Chưa để cô nói hết câu Đường Nhẫm đã lên tiếng:
- Đây là luật lệ của Đường gia. Em cầm đi. Muốn dùng nó vào việc gì tuỳ em. Đã là phu nhân Đường gia thì cư xử, ăn mặc như nào cho đúng. Đừng để Đường gia mất mặt.
Rồi lạnh lùng bỏ đi, để lại Bạch Tử Hoa vẫn còn thẫn thờ. Tất cả mọi hành động của cô đều được Đường Gia Thiên thấy rõ. Anh thả nhẹ bước chân đến gần cô, nở nụ cười chế giễu:
- Giả tạo.
Bạch Tử Hoa vô cùng bất ngờ với câu nói này của Đường Gia Thiên. Mấy ngày nay cô với anh mối quan hệ cũng đỡ hơn trước một xíu. Cô còn tưởng cô với anh sẽ chung sống hoà bình với nhau vậy mà giờ đây anh lại ngứa mồm rồi.
- Đường Gia Thiên, cậu biết gì mà nói?
- Bộ tôi nói không đúng sao? Được cầm tấm thẻ quyền quý của Đường gia là ước mơ của biết bao nhiêu người phụ nữ. Nay được cầm rồi không phải cô lên sung sướng sao? Biểu hiện như vậy không phải giả tạo thì là gì chứ?
- Ồ, vậy sao? Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ. Tôi không rảnh quan tâm cậu.
Rồi để lại Đường Gia Thiên đang tức giận ở đấy.
- Loại đàn bà vô dụng.
Cầm tấm thê đen trên tay, Bạch Tử Hoa thật sự không biết sẽ dùng chúng với mục đích gì. Tiền viện phí của mẹ cô cũng là được Đường Nhẫm thanh toán hết trong vòng mười năm. Mẹ cô có thể đến chữa bệnh bất cứ lúc nào. Xem ra cô cũng nỡ Đường gia, nợ Đường Nhẫm quá nhiều rồi. Nay lấy thêm cái thẻ này trông cô có khác gì một đứa con gái được bao nuôi không chứ. Bỗng suy nghĩ một chút cô liền chạy vôi xuống lầu, gõ cửa phòng của Ái Nhược Lam.
Vừa mở cửa, trông thấy cô, bà mỉm cười vui vẻ bảo cô vào trong. Bạch Tử Hoa hỏi han một chút rồi nói:
- Chị Lam, số tiền của lão gia đưa cho chị, chị dùng để làm gì vậy?
Nghe câu hỏi của cô, Ái Nhược Lam khá bất ngờ. Thường nhận được tiền các cô gái trẻ như Bạch Tử Hoa phải mua sắm hết mình chứ, sao lại đi hỏi như này. Thấy sắc mặt của bà, cô mới cười cười ngại ngùng:
- Chẳng là.....em không biết tiêu tiền vào việc gì. Mà em cũng nợ Đường gia khá nhiều, nên em không muốn nhận thêm nữa.
Ái Nhược Lam mỉm cười, dẫn cô đến chiếc ngăn kéo, mở ra. Thứ bên trong khiến Bạch Tử Hoa tròn mắt. Là một núi thẻ đen.
- Đây toàn bộ là số tiền chị được nhận. Chị dự tính để gọn lại như này rồi sau khi nó quá nhiều không để được vào đây nữa chị sẽ dùng làm từ thiện và quyên góp lại vào trong công ty.
Bạch Tử Hoa gật gù. Nghe cũng có lý. Cô để tấm thẻ của mình vào ngăn kéo của Ái Nhược Lam rồi cười tươi:
- Vậy...em cũng muốn cùng làm chuyện tốt với chị.