• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm ấy lại là một đêm rất dài với Đường Gia Thiên. Anh nằm trằn trọc mãi không thể nào chợp mắt được. Trong đầu luôn là câu nói "tình cảm gia đình vẫn luôn là thiêng liêng và đáng quý nhất" của Trần Nhuận Phong và hình ảnh Bạch Tử Hoa với đôi mắt cay ghét nhìn anh.

Đường Gia Thiên thở dài u sầu. Anh cũng chỉ muốn giúp cô thôi mà. Sao cô cứ phải căm ghét, trách móc anh làm gì chứ? Đang chìm đắm trong một mớ hỗn độn thì từ ngoài cửa phát ra tiếng bước chân rất nhẹ. Đường Gia Thiên nhíu đôi mày. Là kẻ nào mà lại to gan dám mò lên phòng anh lúc đêm khuya như thế này?

Cánh cửa phòng được mở ra, hình như người bước vào đang rất cẩn thận như đã sắp xếp chuyện này từ rất lâu rồi. Hình như là một cô gái, mái tóc dài thế kia cơ mà. Đang định dạy cho con chuột nhắt kia một bài học thì mùi hương quen thuộc thoang thoảng phảng phất ở mũi khiến anh phải cau mày. Khép hờ đôi mắt, thông qua ánh đèn ngủ mờ ảo mà quan sát hành động của người ấy. Chỉ thấy cô gái ấy tiến đến gần giường anh, từ sau lưng rút ra một con dao nhằm phía anh nằm mà đâm thẳng xuống. Đường Gia Thiên giật mình vội vàng tránh nhát dao ấy rồi ngồi bật dậy trước sự ngỡ ngàng của ai đó.


- Bạch Tử Hoa, từ khi nào cô lại có lá gan to như vậy? Định giết hại con riêng của chồng sao?

Bạch Tử Hoa biết anh vốn không hề ngủ liền hốt hoảng đánh rơi cả con dao xuống đất. Toan định chạy trốn thì có một lực lớn từ phía cổ tay kéo cô quay lại. Đường Gia Thiên một lần nữa cất giọng. Giọng nói lạnh lùng đầy sát khí:

- NÓI! TỪ KHI NÀO CÔ LẠI TO GAN MUỐN ÁM SÁT TÔI NHƯ VẬY?

Bạch Tử Hoa giờ đây đang run sợ. Cô thừa biết rằng nếu việc ám sát Đường Gia Thiên thì chắc chắn cô sẽ bị Đường gia giết chết. Cô đã phải suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định ấy. . Truyện Đoản Văn

Nhìn thái độ thẫn thờ của Bạch Tử Hoa, Đường Gia Thiên vô cùng phẫn nộ. Anh giúp cô như vậy mà cô lại dám bày mưu giết chết anh.

- Cô căm ghét tôi tới mức muốn tôi chết như vậy sao?

Bạch Tử Hoa nghe vậy liền hét lớn:

- Đúng. Tôi là mong cậu chết càng sớm càng tốt đấy. Thì sao nào? Giờ cậu cũng thấy rồi đấy. Có giỏi thì giết tôi luôn đi.

Đường Gia Thiên nhếch nhẹ khoé môi:

- Giết cô? Như vậy thì thiệt cho tôi quá rồi. Nếu cô đã căm ghét tôi như vậy, tôi sẽ không ngại làm cô căm ghét tôi hơn đâu.

Dứt lời, dùng một lực mạnh, Đường Gia Thiên ép Bạch Tử Hoa nằm dưới thân mình. Hai chân anh cặp chặt hai chân cô tránh việc cô giãy dụa. Cổ tay cô bị bàn tay to lớn của anh ghì chặt đưa lên đỉnh đầu. Lúc này Bạch Tử Hoa thật sự biết sợ rồi. So với việc bị giết thì khoảnh khắc này đáng sợ hơn gấp cả trăm cả ngàn lần. Nước mắt bất giác rơi xuống, cô không ngừng la hét, giãy dụa:

- Đường Gia Thiên, mau buông tôi ra. Tên cầm thú, tên súc sinh này. Buông ra.

Nghe những tiếng chửi mắng của cô, lửa giận trong Đường Gia Thiên càng tăng cao. Đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm thân thể ở dưới mình.

- Cô tốt nhất là im lặng. Cha nghe thấy lên đây bắt gặp cảnh này thì không hay đâu.

- Đường Gia Thiên, tôi xin cậu.....mau buông tôi ra......huhuhu.....

Đường Gia Thiên như không hề để tâm tới sự cầu xin của cô mà hung hăng cúi xuống hôn lên hõm cổ cô. Đầu lưỡi ẩm ướt liếm ngang liếm dọc vùng cổ khiến Bạch Tử Hoa phải giật mình, ghê sợ. Hôn cổ rồi tiến đến bờ môi đỏ căng mọng của cô. Đường Gia Thiên vừa mút, vừa cắn nhẹ vào môi dưới khiến cô nhíu mày vì đau. Nước mắt vẫn chảy dài, miệng ú ớ muốn nói nhưng lại bị miệng anh chặn lại. Dùng lưỡi tách hàm răng trắng đang cắn chặt của cô ra. Đường Gia Thiên vô tư mà dạo chơi trong khoang miệng thơm tho đầy mật ngọt ấy.

Một tay giữ cổ tay cô, một tay xé rách chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh vất thẳng xuống nền đất. Dùng ta bóp nhẹ một bên ngực căng tròn, đẫy đà của cô, Đường Gia Thiên không ngừng thích thú mà cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa, lưỡi đá qua đá lại khiến nó cứng đờ. Bạch Tử Hoa thở hổn hển, nước mắt đã thấm đẫm hai bên gò má, cô tuyệt vọng cất tiếng:


- Đường Gia Thiên......dừng lại đi mà......Đường Gia Thiên.....


Vờn chán chê rồi, Đường Gia Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn cô:


- Thả lỏng người đi. Tôi sẽ giúp mẹ sung sướng.


Tháo hết tất cả các chướng ngại vật ra một bên. Đường Gia Thiên ngắm nhìn thân hình Bạch Tử Hoa đến ngẩn người. Môi anh tìm đến môi cô mà mút chặt. Bên dưới thúc mạnh từng đợt vào sâu bên trong. Nước mắt vừa cạn lại tiếp tục rơi. Giờ phút này Bạch Tử Hoa cảm thấy thật tủi nhục. Từng cơn đau buốt từ phía dưới liên tục bao trọn cơ thể cô. Cô bất lực nằm yên để Đường Gia Thiên thoải mái mà ra vào. Dù sao cũng bị anh xâm chiếm một lần rồi thêm lần nữa cũng đâu sao. Chỉ sau lần này thôi, sẽ không bao giờ còn lần sau nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK