• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Mộng Nhiên tròn mắt vừa quay sang nhìn Đường Gia Thiên rồi lại nhìn Bạch Tử Hoa. Ánh mắt như loé lên tia lửa:

- BẠCH TỬ HOA. Cô dám qua mặt tôi gọi người đến cứu giúp. Hình như cô không để tâm đến lời nói của tôi thì phải?

Bạch Tử Hoa vô cùng hoang mang. Cô đã đến đây một cách cẩn thận nhất vậy tại sao Đường Gia Thiên vẫn có thể tìm đến đây chứ?

- Tôi.....không có.

Đường Gia Thiên nhìn thấy rõ sự hoảng loạn và lo lắng ở sâu trong đáy mắt cô, nhưng anh vẫn thản nhiên mỉm cười.

- Linh Mộng Nhiên, đủ rồi đấy. Nếu cô không muốn cuộc đời sau này phải hối hận thì mau dừng lại cho tôi. Linh Mộng Nhiên như bị sét đánh ngang tai, cô ta không thể chấp nhận được. Những lời nói của Đường Gia Thiên cô ta vốn không thể nghe lọt được.


- Gia Thiên, em là thật lòng với anh mà, em yêu anh nhiều như vậy. Tại sao anh có thể vì con ả Bạch Tử Hoa này mà nói những lời đó với em chứ? Chẳng lẽ tình cảm suốt bao năm qua của chúng ta lại không thể bằng tình cảm của anh và ả ta sao?

- Linh Mộng Nhiên, tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu? Tôi không hề yêu cô. Cô tốt nhất nên để cho họ yên, nếu không đừng trách tôi không nể tình cô là vợ lẽ của cha tôi, là mẹ kế của tôi.

Linh Mộng Nhiên nước mắt lưng tròng, giọng thều thào:

- Không lẽ giữa chúng ta chỉ còn có mối quan hệ đó thôi sao? Anh sao lại hết yêu em được chứ?

Bạch Tử Hoa nhìn một khung cảnh này, dù có đau đớn hay tức giận ra sao cô cũng không thể để họ tình tứ như này mãi.

- Hai người đủ chưa vậy? Linh Mộng Nhiên tôi cũng nói với cô rồi. Tôi và Đường Gia Thiên không có gì cả. Hà cớ gì cô cứ phải làm khó tôi như vậy chứ?

- Bạch Tử Hoa, cô im miệng cho tôi. Không phải vì cô, tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay. Nếu tôi không có được Đường Gia Thiên thì cô cũng đừng mong có được.

Dứt lời, Linh Mộng Nhiên ra hiệu cho đồng bọn tiến lên bao vây lấy Đường Gia Thiên và Bạch Tử Hoa. Mộc Lan ở bên cạnh chứng kiến tất cả. Bà như đã hiểu ra mọi chuyện. Bà vô cùng lo lắng cho cả hai người họ. Tuy bà biết Đường Gia Thiên không tầm thường nhưng trong tình thế này ắt sẽ gặp nguy hiểm. Bọn côn đồ kia ai lấy cũng đều có vũ khí. Còn anh lại tay không thế kia thì làm sao mà không lo cho được.

Bọn người của Linh Mộng Nhiên khi nhận được tín hiệu liền lao về phía hai người. Đường Gia Thiên tựa lưng vào lưng Bạch Tử Hoa thỏ thẻ:

- Biết võ không?

- Tôi biết chút ít thôi.

Từ lúc gặp kê biến thái trên đường, Bạch Tử Hoa đã nén đi học võ lên giờ cũng biết chút ít để phòng thân. Không ngờ nay lại được sử dụng vào trong trường hợp này. Cô cũng khá lo lắng vì chưa được thực hành bao giờ. Đường Gia Thiên liền trấn an cô:

- Đừng lo, còn có tôi bảo vệ mẹ.

Rồi anh vung tay giáng thẳng một cú đấm lên mặt tên côn đồ đang lại gần. Bạch Tử Hoa cũng không làm mất thời gian, cô lao lên, tránh mũi dao, đạp một cước mạnh vào bụng gã khác. Từng đường quyền của Đường Gia Thiên trực tiếp giáng lên người của những gã côn đồ khốn nạn.

Chỉ vài phút sau đó, đám tay sai của Linh Mộng Nhiên đã bị anh và Bạch Tử Hoa hạ gục. Cô ta bắt đầu hoảng loạn, lao về phía Mộc Lan, tay không quên âm thầm gửi tín hiệu cho một ai đó. Kề con dao vào sát cổ bà đe doạ:

- Nếu các người dám lại gần tôi sẽ giết bà ta.

Bạch Tử Hoa hít thở sâu, cố gắng khuyên ngăn:

- Linh Mộng Nhiên cô mau bình tĩnh lại, thả bà ấy ra tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của cô.

- Muộn rồi, Bạch Tử Hoa. Một là cô phải chết hai là tôi sẽ chết cùng bà ta. Tôi sẽ không bao giờ chết một mình đâu.

- Tử Hoa, mẹ không sao đâu. Con mau đi đi.

Nghe vậy, Linh Mộng Nhiên đưa dao kề sát cổ bà, một dòng máu đỏ tuôn ra. Đôi mắt Bạch Tử Hoa đẫm lệ. Vừa bước lên một bước liền bị lời nói của Linh Mộng Nhiên chặn lại:

- Cô muốn mẹ cô chết?

Đuòng Gia Thiên kéo Bạch Tử Hoa lại an ủi:

- Không sao, tôi sẽ giải quyết.

Phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, một bóng đen đang tiến lại gần. Anh nhếch mép:

- Linh Mộng Nhiên, khuyên cô không được thì cô đừng trách tôi.

- Hahaha. Giờ tôi còn gì để mất sao? Cùng lắm là chết thôi mà.

Nhanh như cắt từ đằng sau một bóng đen tiến đến giữ chặt tay của Linh Mộng Nhiên lại. Thì ra là Trần Nhuận Phong. Khi nhận được địa chủ của Bạch Tử Hoa anh đã đến đây cứu trợ cho họ. Linh Mộng Nhiên bị khống chế, Mộc Lan được thả ra, hai mẹ con chạy lại ôm chầm lấy nhau. Linh Mộng Nhiên nhếch mép cươi lớn:

- Há há há. Đừng vội mừng. Bà già đó sẽ không qua khỏi đêm nay đâu. Tôi đã tiêm thuốc cho bà ta rồi. Chỉ vài giờ nữa thôi các người sẽ vĩnh viễn không gặp được bà ta. Và các người nên biết rằng thuốc đó là do tôi chế ra, đương nhiên không có thuốc giải.


Bạch Tử Hoa cùng Mộc Lan như chết lặng. Cô quay sang nhìn bà chỉ thấy đôi mắt bà đã đỏ hoe. Vội vàng đưa bà trở về bệnh viện, tìm cách cứu giúp. Linh Mộng Nhiên cũng bị Trần Nhuận Phong đưa đi. Bạch Tử Hoa được xử lý vết thương cẩn thận xong cô không một giây một phút rời mắt khỏi Mộc Lan.


Trần Nhuận Phong nhìn vào bàn tay đang chảy máu của Đường Gia Thiên liền nói nhỏ:


- Tôi nghĩ cậu cũng nên xử lý vết thương đi.


Dù đã cố gắng tìm kiếm các phương pháp trị liệu nhưng vì bệnh cũ của Mộc Lan chưa khỏi hẳn lại thêm liều thuốc của Linh Mộng Nhiên, Mộc Lan đã không qua khỏi. Màn đêm hôm ấy lại tràn đầy nước mắt và đau thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK