Đường Gia Thiên nhíu mày khi nhìn thấy cái nơi mà Hàn Vương Bách nói là sẽ giúp Bạch Tử Hoa lấy lại trí nhớ. Chính Bạch Tửu Hoa cũng không hiểu sao lại đến đây.
- Sao chúng ta lại đến đây vậy?
Hàn Vương Bách vui vẻ đáp:
- Đây không phải là chỗ hồi trước em rất thích sao? Chúng ta từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp khi nói về nơi đây. Anh nhớ em còn nói, nếu một ngày được đến đây em sẽ chơi những trò chơi mạo hiểm đó.
Vừa nói, Hàn Vương Bách vưa đưa tay lên chỉ những trò chơi mạo hiểm cao tít trên kia. Trái với thái độ hào hứng của Bạch Tử Hoa, Đường Gia Thiên khuôn mặt tím tái, khoé môi giật giật. Anh vốn sợ độ cao mà bây giờ phải chơi những trò quái quỷ này sao?1
Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của anh, Bạch Tử Hoa đương như đã hiểu ra điều gì đó liền quay sang nói với Vương Bách:
- Hay để lúc khác mình tới đây chơi được không? Đường Gia Thiên có vẻ không ổn lắm.
- Ai nói với em tôi không ổn? Tôi thừa sức chơi mấy cái trò này nha.
Dứt lời anh hùng hổ tiến lên phía trước mua vé. Hàn Vương Bách tỏ thái độ đầy khiêu khích Đường Gia Thiên.
Vì một bên chân bị gãy lên Bạch Tử Hoa khó khăn lắm mới leo lên được ghế ngồi. Lúc đầu đáng lý ra cô sẽ không được lên ngồi nhưng nhìn sắc mặt hai người đàn ông kia bức người đến lạ thường nên cô nhân viên đành miễn cưỡng bán vé cho họ.
Mới chơi được hai trò mà Đường Gia Thiên đã nôn thốc nôn tháo. Đúng là anh không thể chơi được mấy cái trò này mà. Bạch Tử Hoa lo lắng vỗ nhẹ lên lưng anh:
- Đường Gia Thiên, anh không sao chứ? Có ổn không?
Đường Gia Thiên xua xua tay:
- Tôi không sao!
Rồi quay về phía Hàn Vương Bách:
- Còn trò nào nữa. Chơi nốt đi.
Hàn Vương Bách mỉm cười đưa tay lên chỉ cái trò tàu lượn siêu tốc. Nhưng có gì đó sai sai. Chiếc tàu lượn này sao lại cao, lại ngoằn nghèo đến thế kia chứ. Đường Gia Thiên há hốc miệng kinh ngạc. Bạch Tử Hoa nhìn về phía cánh tay Hàn Vương Bách liền nhíu mày:
- Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi nghĩ tôi xin phép về trước. Chồng tôi có vẻ không ổn lắm. Hẹn anh lần sau nha.
Một tiếng "chồng tôi" của Bạch Tử Hoa khiến đôi má hơi ửng đỏ. Như vẫn chưa thể load được những gì vừa xảy ra. Quay sang nhìn vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của Đường Gia Thiên cô tức giận nói:
- Anh còn không mau đi.
Lúc này Đường Gia Thiên mới ngờ ngợ ra. Anh vui vẻ, cười tít mắt như một đứa trẻ lên ba được cho kẹo.
- Được. Vợ, chúng ta về.
Nói rồi, anh đẩy xe cho cô trở về bệnh viện. Hàn Vương Bách đứng bên cạnh cười khổ. Không lẽ mới chỉ một thời gian ngắn thôi mà Bạch Tử Hoa đã rung động với Đường Gia Thiên rồi sao? Tình cảm suốt mười mấy năm qua, cô lại quên trong chốc lát. Cô vô tâm thật đấy.
Vì hai người đi chung xe với Hàn Vương Bách nên bây giờ Đường Gia Thiên muốn bắt taxi cho cả hai về. Nhưng Bạch Tử Hoa lại cản anh lại.
- Đường Gia Thiên, tôi muốn đi bộ.
- Không phải em vừa gọi tôi là chồng sao? Em lật mặt nhanh thật đấy.
Đôi gò má Bạch Tử Hoa ửng đỏ, cô ấp úng:
- K....không phải. Vì lúc đó tình huống bắt buộc nên tôi.....mới nói như vậy.
Đường Gia Thiên gật nhẹ đầu, thở dài:
- Thôi không sao. Tôi không ép em. Chúng ta cứ từ từ làm quen dần.
Bạch Tử Hoa gật nhẹ đầu. Hai người cứ vậy mà im lặng đi cùng nhau. Đi qua một cửa hàng kem, Đường Gia Thiên chợt bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của cô vào những chiếc kem đủ màu sắc kia. Anh cúi xuống vui vẻ nói:
- Em muốn ăn sao?
Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn anh:
- K....không có......
Nhưng nào để cô nói hết câu, Đường Gia Thiên đã chạm nhẹ môi mình lên môi cô. Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô dễ thương thế kia anh làm sao mà kiềm chế được. Hôn cô xong, anh đứng dậy dời đi như không có chuyện gì, còn không quên để lại cho cô một câu nói:
- Em ở đây đợi. Tôi qua đó mua nó về cho em.
Bạch Tử Hoa đưa tay chạm nhẹ lên khoé môi, mỉm cười dịu dàng. Nhưng từ đằng sau bất chợt có một cái gì đó bịt chặt mũi và miệng của cô.
Mua kem xong quay trở lại, anh lo lắng nhìn xung quanh, Bạch Tử Hoa biến đâu mất rồi? Anh hoảng loạn đánh rơi cả chiếc kem xuống nền đất vội vã chạy đi tìm cô. Gặp ai anh cũng hỏi:
- Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi, cô(cậu) có nhìn thấy một cô gái ngồi trên xe lăn, đầu quấn băng gạt trắng, tay trái và chân phải được bó bột không?
Đáp lại anh chỉ là những cái xua tay hoặc lắc đầu. Anh thất vọng và sợ hãi vô cùng. Điện thoại gọi cho cô lại không được. Định vị anh cài trên máy của cô cũng không kết nối được. Điều này chứng tỏ điện thoại của cô đã không hoạt động
Cầm điện thoại gọi cho một dãy số. Đầu dây bên kia vừa kết nối anh đã vội nói:
- Điều tra tất cả các camera được lắp ở đường B, phố AX cho tôi.