• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão gia.

Từ trên lầu đi xuống, Bạch Tử Hoa tiến đến sofa nơi Đường Nhẫm đang ngồi, nhẹ nhàng cất giọng.

- Hôm nay em muốn xin phép đến bệnh viện được không ạ? Đã mấy ngày em chưa đến đó rồi.

Đường Nhẫm bỏ chiếc kính xuống, đưa mắt lên nhìn cô. Ông ta nheo đôi mắt già nua của mình rồi đáp:

- Ừm. Về trước tám giờ tối.

- Vâng lão gia.

Bạch Tử Hoa vui vẻ cúi chào rồi lên xe rời đi. Đi được một đoạn bỗng nhiên xe chết máy, không thể đi được. Tài xế hoảng hốt quay sang nhìn cô:


- Thưa Ngũ phu nhân, hình như xe có chút vấn đề rồi ạ. Tôi thành thật xin lỗi. Cô bắt taxi đi được không ạ.

Bạch Tử Hoa cũng không muốn làm khó tài xề liền cúi đầu rồi đi xuống xe. Nhưng khi vừa xuống, tên tài xế gọi điện cho một người nào đó rồi cung kính nói:

- Thưa thiếu gia, mọi chuyện đã diễn ra như đúng kế hoạch rồi ạ.

Vì bệnh viện ở khá xa, trong người Bạch Tử Hoa cũng không có tiền nên cô chỉ có thể chạy bộ. Nhưng không hiểu sao cô càng chạy lại càng bị lạc đường. Đoạn đường cô dừng lại vô cùng hoang vắng, hầu như không có người qua lại, cũng không có nhà ở. Điều này khiến cô vô cùng lo lắng.

Bạch Tử Hoa đi mãi đi mãi kết quả thật sự cô đã bị lạc đường. Đây là đâu chính cô cũng không biết nữa nhưng cô nhớ cô đã đi theo đúng hướng dẫn ở trên bản đồ của đường đi rồi mà. Sao lại thành thế này? Bạch Tử Hoa vòng lại đoạn đường đã đi, nhưng đi đến ngã tư cô vô cùng ngạc nhiên, tấm biển chỉ đường đã không còn nữa.

- Đường Gia Thiên.

Ngay bây giờ đây cô chỉ có thể nghĩ đến anh. Ngoài anh ra không ai có thể bày ra cái trò ấu trĩ, bỉ ổi này với cô được. Nhưng ngay giây phút này đây cô thật sự rất sợ. Trời ngày càng tối, ở đây chỉ có mình cô, cô biết phải làm sao? Liều mình đi đại một con đường, trong lúc cô đang lo lắng thì đằng sau cô có một tiếng bước chân. Cô đi nhanh người đằng sau cũng đi nhanh, cô đi chậm người ấy cũng đi chậm.

Lúc này Bạch Tử Hoa rất muốn khóc. Tim cô đập liên hồi vô cùng lo sợ, ngay cả quay đầu nhìn lại cô cũng không dám. Bước chân cô ngày càng vội vàng hơn, người đằng sau cũng đi nhanh theo cô.

Trong lúc cô đang sợ hãi, từ đằng sau một ánh đèn xe ô tô sáng lên, cô thầm nghĩ không lẽ bọn người này muốn bắt cóc cô. Chiếc xe ô tô bỗng chốc dừng lại ngay cạnh cô. Bạch Tử Hoa giật mình nhìn vào. Người đàn ông trong xe kéo cửa kính xuống nói:

- Cô gái, hình như đằng sau có người theo dõi cô.....

Chưa kịp nói xong, chàng trai trong xe vô cùng vui vẻ mừng rỡ:

- Tử Hoa? Có phải là em Bạch Tử Hoa không?

Bạch Tử Hoa vô cùng ngạc nhiên. Không lẽ bọn bắt cóc bây giờ thông minh tới nỗi đi điều tra về cô hay sao. Vì trời tối lên cô không thể nhìn thấy người trong xe, nhíu mày đáp:

- Anh là ai vậy?

Người trong xe có vẻ không hề bất ngờ với câu hỏi này, vội bật đèn xe rồi bước xuống ôm lấy cô:

- Anh là Hàn Vương Bách đây.

"Hàn Vương Bách"-anh hàng xóm, crush lúc trước của cô hay sao? Bạch Tử Hoa đang định phản ứng thì Hàn Vương Bách ngay lập tức nhét cô vào trong xe, sau đó vòng sang ghế lái. Bạch Tử Hoa còn chưa hết ngạc nhiên thì Hàn Vương Bách lại nên tiếng:

- Đừng nói em không nhớ anh nha. Anh mới chuyển đi có năm năm thôi mà, quên anh nhanh vậy sao?

Bạch Tử Hoa trái tim đập rộn ràng, đôi mắt long lanh nước, vội ôm chặt lấy cổ Hàn Vương Bách:

- Anh thật sự là Vương Bách sao?

- Đúng rồi. Chứ em nghĩ sao? Trời tối như này sao em lại ở đây? Em có biết đoạn đường này rất nguy hiểm không? Nếu anh không đến kịp chắc em đã bị bọn người kia bán sang biên giới rồi đó.

Hàn Vương Bách vỗ nhẹ vào lưng cô rồi hỏi han. Bạch Tử Hoa rất ngạc nhiên, tròn mắt nhìn như không tin vào tai mình:

- B...bán sang biên giới?

Hàn Vương Bách gật đầu rồi nói:

- Em không biết gì sao? Thôi được rồi vừa đi anh vừa nói cho em nghe. Nhà em vẫn ở chỗ cũ hả? Anh đưa em về.

- Không ạ. Anh đưa em đến bệnh viện NFAX được không ạ?

- Được thôi. Em đến thăm ai à.

- Mẹ em ạ.

Hàn Vương Bách gật nhẹ đầu như đã hiểu. Im lặng một lúc, Bạch Tử Hoa cất tiếng:

- Năm năm nay anh chuyển nhà ạ? Anh đi đâu mà lại đi qua đoạn đường đó vậy?

- Anh là cảnh sát. Anh đang đi tuần mà.

- À thì ra là vậy.

Bạch Tử Hoa gật gù. Cô nhìn kĩ gương mặt của Hàn Vương Bách. Đúng là vẫn giống ngày xưa nhưng có vẻ trông anh trưởng thành và đẹp trai hơn rất nhiều. Nhưng biết sao giờ, cô đã kết hôn rồi không thể làm chuyện mèo mả gà đồng được. Thở dài một chút rồi quay sang ngắm nhìn cảnh quan xung quanh. Thấy cô rầu rĩ, Hàn Vương Bách hỏi:

- Em có bạn trai chưa? Sao lại để em đi một mình nguy hiểm như vậy?

Bạch Tử Hao có chút ấp úng nhưng vẫn thẳng thắn đáp:

- E...em kết hôn rồi ạ.

- Hả? N....nhanh vậy sao?

- Vâng. Chuyện kể ra cũng dài lắm ạ.

- Ừm. Lần sau đừng đi vào chỗ nguy hiểm như này nữa nha.

- Vâng.


Nếu để ta kĩ có thể thấy gương mặt Hàn Vương Bách có chút buồn rầu.


Đưa Bạch Tử Hoa đến bệnh viện. Cô chưa kịp vào thăm mẹ mình thì liền thấy cả Đường gia đang đứng đợi cô ở sảnh bệnh viện. Lúc này tim cô vô cùng lo lắng. Hàn Vương Bách vừa hay cất xe xong tiến đến đứng bên cạnh cô rồi nói:


- Vào thôi.


Thấy cô bất động nhìn về phía trước anh cũng nhìn theo thì thật quá là bất ngờ. Bao nhiêu người cứ vậy mà nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK