Những hành động của họ hoàn toàn thu hết vào mắt của Thiên Vĩ, anh đứng trên tầng thượng liền nhìn thấy hình ảnh to nhỏ nói chuyện của họ. Lúc sáng anh cũng đã chứng kiến được cảnh Uyển Chi để đồ vào hộc bàn cho Hoắc Trương.
Tay nắm chặt thành nắm đấm, anh hối hận rồi thật sự hối hận rồi….
Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Uyển Chi viện lý do có hẹn với bạn để ra ngoài, ông bà Tạ cũng rất ngạc nhiên, từ trước đến nay hiếm khi thấy cô ra ngoài đi chơi với bạn, hôm nay lại đột nhiên lại muốn đi nhưng như vậy cũng tốt, ra ngoài thư giãn đầu óc.
Uyển Chi đi bộ một đoạn đến điểm xe bus gần nhà thì ngồi xuống đợi Hoắc Trương, cô không muốn ba mẹ biết cô đi với anh nên đã hẹn ở đây.
Uyển Chi nhìn đồng hồ, hình như cô tới hơi sớm rồi, cảm thấy bản thân bây giờ cũng thật nực cười, sao phải vội vàng như vậy chứ.
Ngồi thêm năm phút thì Hoắc Trương cũng lái xe đến, cô nhanh chóng lên xe, chiếc xe lăn bánh điểm đến chính là trường học.
Sau khi tìm chỗ đỗ xe, Hoắc Trương và Uyển Chi đi đến vách tường sau trường, vì bây giờ là trời tối, hai bọn họ không thể nào đường đường chính chính vào trường được, rất dễ bị nghi.
Bức tường khá cao, không hề có chỗ nào để dễ dàng lấy thế leo lên, Uyển Chi có chút bối rối, từ trước đến nay đương nhiên cô cũng chưa từng thử qua bộ môn này rồi.
“ Cậu đứng ở đây, để tôi leo lên trước, sau đó sẽ giúp cậu lên.”
Hoắc Trương dặn dò kỹ lưỡng, sau đó dễ dường leo lên phía trên, Uyển Chi đứng phía dưới không khỏi há hốc mồm, cứ như đây là thói quen hằng ngày của anh vậy.
“ Đưa tay đây.”
Hoắc Trương lên tiếng kéo Uyển Chi về hiện tại, cô lấy một tảng đá để dưới đất, sau đấy với tay nắm lấy tay Hoắc Trương, cô không có kinh nghiệm trong việc leo trèo này, phải nói là chật vật lắm Hoắc trương mới có thể kéo cô lên được, nhiều lần anh còn xém té xuống nữa.
Sau khi đã ổn định, Hoắc Trương nhảy xuống trước, sau đó đỡ Uyển Chi xuống, cô không nhịn được mà hỏi anh một câu.
“ Bình thường cậu đi chơi về trễ lắm sao.”
“ Sao lại hỏi vậy.”
Hoắc Trương đương nhiên là không hiểu câu hỏi của cô rồi, chuyện đi chơi trễ thì liên quan gì đến chuyện này.
“ Tôi nghĩ cậu phải leo tường rất nhiều nên mới có thể thành thạo đến vậy.”
Hoắc trương cũng phải bật cười với suy nghĩ ngây ngô này của cô, không ngờ trong mắt cô mình là loại người này.
Người như anh khi về nhà mà phải leo tường sao, chẳng qua từ bé đã được tôi luyện, thể lực cũng khá tốt nên những thứ này làm sao làm khó anh được.
“ Cậu đúng là nghĩ nhiều.”
Hoắc trương xoa đầu cô sau đó bỏ đi, Uyển Chi nhìn bóng lưng của anh, vừa rồi anh xoa đầu cô sao? Uyển Chi cũng chẳng thể đứng tần ngần ở đó mãi, cô chạy theo phía sau anh.
Cả hai đi đến văn phòng, nấp vào dưới một cái bàn, theo những gì hai người kia nói thì chắc chắn đêm nay họ sẽ hành động trong phòng này, Hoắc Trương phát hiện camera đã được ngắt, điều này cũng rất có lợi cho anh và cô, nhất định hành tung của họ cũng không bị camera ghi lại, đảm bảo không ai phát hiện việc họ đang trốn.
Cánh cửa mở ra, tim Uyển Chi như muốn rớt ra, cô nhìn anh, anh cũng nhẹ nhàng chạm vào tay cô ý bảo không sao, hãy bình tĩnh.
Hai người kia đi vào bên trong, máy tính trong phòng được mở lên, thầy giáo bắt đầu đăng nhập bằng tài khoản của một đồng nghiệp khác, chưa đầy một phút hệ thống điểm đã hiện lên, đôi mắt tên học sinh kia sáng rực, chỉ một vài chỉnh sửa nữa thôi, điểm của hắn nhất định sẽ được thay đổi, hắn sẽ được cha khen thưởng, lúc đấy hắn muốn gì mà không được chứ.
Cả quá trình đó đã được Hoắc Trương và Uyển Chi ghi lại, cả hai im lặng thiếu điều như muốn nín thở, không gian vô cùng căng thẳng.
Điểm số đã được thay đổi, khi hai người họ định rời đi thì điện thoại Hoắc Trương rung lên, đương nhiên anh đã tắt chế độ âm thanh nhưng vì bất cẩn mà anh vẫn chưa tắt chế độ rung.
Hai kẻ kia nhìn nhau rồi một lần nữa đi vào trong phòng, Uyển Chi sợ hãi nắm lấy tay anh.
“ Ai….. Là ai mau bước ra đây….”
Tên thầy giáo đi về phía trước hô to, ông ta không ngờ có kẻ dám phá hỏng chuyện tốt của ông.
Tên học sinh cũng đứng ở cửa để chắc chắn rằng không ai có thể chạy ra được.
Hoắc Trương ra ám hiệu ý bảo Uyển Chi phải ở yên trong đây, Uyển Chi tuy không muốn nhưng với tình huống hiện tại nếu còn chần chừ chắc chắn cả hai bọn họ đều sẽ bị tóm sống, đến lúc đó muốn tìm người đến giải cứu cũng khó.
Hoắc Trương thoát ra khỏi gầm bàn, đứng hiên ngang trước mặt hai người họ, tay anh đút vào túi quần phong thái vô cùng thoải mái chẳng có chút nào là sợ cả.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Tay nắm chặt thành nắm đấm, anh hối hận rồi thật sự hối hận rồi….
Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Uyển Chi viện lý do có hẹn với bạn để ra ngoài, ông bà Tạ cũng rất ngạc nhiên, từ trước đến nay hiếm khi thấy cô ra ngoài đi chơi với bạn, hôm nay lại đột nhiên lại muốn đi nhưng như vậy cũng tốt, ra ngoài thư giãn đầu óc.
Uyển Chi đi bộ một đoạn đến điểm xe bus gần nhà thì ngồi xuống đợi Hoắc Trương, cô không muốn ba mẹ biết cô đi với anh nên đã hẹn ở đây.
Uyển Chi nhìn đồng hồ, hình như cô tới hơi sớm rồi, cảm thấy bản thân bây giờ cũng thật nực cười, sao phải vội vàng như vậy chứ.
Ngồi thêm năm phút thì Hoắc Trương cũng lái xe đến, cô nhanh chóng lên xe, chiếc xe lăn bánh điểm đến chính là trường học.
Sau khi tìm chỗ đỗ xe, Hoắc Trương và Uyển Chi đi đến vách tường sau trường, vì bây giờ là trời tối, hai bọn họ không thể nào đường đường chính chính vào trường được, rất dễ bị nghi.
Bức tường khá cao, không hề có chỗ nào để dễ dàng lấy thế leo lên, Uyển Chi có chút bối rối, từ trước đến nay đương nhiên cô cũng chưa từng thử qua bộ môn này rồi.
“ Cậu đứng ở đây, để tôi leo lên trước, sau đó sẽ giúp cậu lên.”
Hoắc Trương dặn dò kỹ lưỡng, sau đó dễ dường leo lên phía trên, Uyển Chi đứng phía dưới không khỏi há hốc mồm, cứ như đây là thói quen hằng ngày của anh vậy.
“ Đưa tay đây.”
Hoắc Trương lên tiếng kéo Uyển Chi về hiện tại, cô lấy một tảng đá để dưới đất, sau đấy với tay nắm lấy tay Hoắc Trương, cô không có kinh nghiệm trong việc leo trèo này, phải nói là chật vật lắm Hoắc trương mới có thể kéo cô lên được, nhiều lần anh còn xém té xuống nữa.
Sau khi đã ổn định, Hoắc Trương nhảy xuống trước, sau đó đỡ Uyển Chi xuống, cô không nhịn được mà hỏi anh một câu.
“ Bình thường cậu đi chơi về trễ lắm sao.”
“ Sao lại hỏi vậy.”
Hoắc Trương đương nhiên là không hiểu câu hỏi của cô rồi, chuyện đi chơi trễ thì liên quan gì đến chuyện này.
“ Tôi nghĩ cậu phải leo tường rất nhiều nên mới có thể thành thạo đến vậy.”
Hoắc trương cũng phải bật cười với suy nghĩ ngây ngô này của cô, không ngờ trong mắt cô mình là loại người này.
Người như anh khi về nhà mà phải leo tường sao, chẳng qua từ bé đã được tôi luyện, thể lực cũng khá tốt nên những thứ này làm sao làm khó anh được.
“ Cậu đúng là nghĩ nhiều.”
Hoắc trương xoa đầu cô sau đó bỏ đi, Uyển Chi nhìn bóng lưng của anh, vừa rồi anh xoa đầu cô sao? Uyển Chi cũng chẳng thể đứng tần ngần ở đó mãi, cô chạy theo phía sau anh.
Cả hai đi đến văn phòng, nấp vào dưới một cái bàn, theo những gì hai người kia nói thì chắc chắn đêm nay họ sẽ hành động trong phòng này, Hoắc Trương phát hiện camera đã được ngắt, điều này cũng rất có lợi cho anh và cô, nhất định hành tung của họ cũng không bị camera ghi lại, đảm bảo không ai phát hiện việc họ đang trốn.
Cánh cửa mở ra, tim Uyển Chi như muốn rớt ra, cô nhìn anh, anh cũng nhẹ nhàng chạm vào tay cô ý bảo không sao, hãy bình tĩnh.
Hai người kia đi vào bên trong, máy tính trong phòng được mở lên, thầy giáo bắt đầu đăng nhập bằng tài khoản của một đồng nghiệp khác, chưa đầy một phút hệ thống điểm đã hiện lên, đôi mắt tên học sinh kia sáng rực, chỉ một vài chỉnh sửa nữa thôi, điểm của hắn nhất định sẽ được thay đổi, hắn sẽ được cha khen thưởng, lúc đấy hắn muốn gì mà không được chứ.
Cả quá trình đó đã được Hoắc Trương và Uyển Chi ghi lại, cả hai im lặng thiếu điều như muốn nín thở, không gian vô cùng căng thẳng.
Điểm số đã được thay đổi, khi hai người họ định rời đi thì điện thoại Hoắc Trương rung lên, đương nhiên anh đã tắt chế độ âm thanh nhưng vì bất cẩn mà anh vẫn chưa tắt chế độ rung.
Hai kẻ kia nhìn nhau rồi một lần nữa đi vào trong phòng, Uyển Chi sợ hãi nắm lấy tay anh.
“ Ai….. Là ai mau bước ra đây….”
Tên thầy giáo đi về phía trước hô to, ông ta không ngờ có kẻ dám phá hỏng chuyện tốt của ông.
Tên học sinh cũng đứng ở cửa để chắc chắn rằng không ai có thể chạy ra được.
Hoắc Trương ra ám hiệu ý bảo Uyển Chi phải ở yên trong đây, Uyển Chi tuy không muốn nhưng với tình huống hiện tại nếu còn chần chừ chắc chắn cả hai bọn họ đều sẽ bị tóm sống, đến lúc đó muốn tìm người đến giải cứu cũng khó.
Hoắc Trương thoát ra khỏi gầm bàn, đứng hiên ngang trước mặt hai người họ, tay anh đút vào túi quần phong thái vô cùng thoải mái chẳng có chút nào là sợ cả.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.