• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Này trước khi ngủ Tiểu Đồng có nói rằng có chú đẹp trai nào đã giúp con bé, người đó là ai vậy con?”

Uyển Chi như hóa đá trước câu hỏi của mẹ mình, cô đâu thể nói rằng đó là ba ruột của Tiểu Đồng được, chỉ có thể trả lời qua loa.

“ Người ở gần đó bất bình thôi ạ.”

Tối hôm đó Uyển Chi và Tiểu Đồng trở về căn hộ của mình, cô vẫn đau đầu không biết ngày mai cô sẽ đối mặt với lại Hoắc Trương như thế nào đây, dù sao ngày mai chính là hạn chót anh ta phải giao bằng chứng ra mà.

Uyển Chi rất tin vào năng lực của Hoắc Trương, cô tin anh sẽ có cách tìm ra bằng chứng, chỉ là cô không muốn đối mặt với anh chút nào hết.

“ Mẹ ơi!.”

Tiểu Đồng kéo vạt áo của Uyển Chi như muốn nói điều gì đó. Uyển Chi nhìn bé con chờ đợi.

“ Tiểu Đồng thực sự không cố ý đánh bạn A Tuấn chỉ là… cậu ấy bắt nạt con trước.”

Tiểu Đồng thấy Uyển Chi cứ ngồi im suy nghĩ mà không nói gì, cô bé sợ mẹ giận mình nên vội vàng giải thích.



“ Mẹ hiểu.”

Uyển Chi xoa đầu Tiểu Đồng, cô đương nhiên tin con gái mình không phải tự nhiên mà đánh bạn, cô ôm lấy Tiểu Đồng trong lòng, trấn an con bé.

“ Mẹ ơi, chú đẹp trai rất tốt, là chú ấy bảo vệ Tiểu Đồng.”

Tiểu Đồng lại bồi thêm một câu, bàn tay xoa tóc Tiểu Đồng khẽ khựng lại, nhắc đến Hoắc Trương làm cô đau đầu thật.

“ Trước đây có bao giờ con gặp chú ấy chưa.”

Uyển Chi đột nhiên nảy ra một câu hỏi, cô không tin tự nhiên Hoắc Trương lại biết chuyện về Tiểu Đồng, qua cách nói của con bé hình như họ đã từng gặp nhau rồi thì phải.

“ Dạ rồi, là hai lần.”

Tiểu Đồng gật đầu sau đó kể cho mẹ về hai lần gặp được Hoắc Trương, Uyển Chi cười khổ, đúng là số phận, mặc dù cô đã giấu rồi nhưng dường như số phận muốn họ gặp lại nhau.

“ Con ngủ đi, mai chưa cần đi học đâu.”

Uyển Chi bế Tiểu Đồng về giường, đắp chăn lại cho con bé, dù sao chuyện này còn chưa giải quyết xong, cô không muốn để Tiểu Đồng đi học, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến con bé.

Trong phòng làm việc của The Night, Hoắc Trương nhìn vào màn hình, anh đã có đoạn camera sự việc sáng nay, chỉ cần đến ngày mai, anh sẽ cho lũ người đó biết việc đụng đến tiểu bảo bối của ông đây sẽ lãnh được hậu quả gì.

“ Ông chủ, có người cần gặp ngài.”

Alex gõ cửa, anh ta đứng từ bên ngoài báo vào, dáng vẻ cậu ta rất nghiêm túc, giống với tác phong thường ngày.

“ Ai?”



“ Là Trí Cương, ông ta nói muốn đến để hòa giải.”

Hoắc Trương nhếch môi cười, không ngờ ông ta lại tìm đến anh sớm như vậy, không chờ được đến khi mặt trời mọc sao.

“ Cho vào đi.”

Trí Cương đi theo Alex vào trong, ông ta đảo mắt quan sát khắp căn phòng, nơi này khá đơn giản, trái ngược với sự ồn ào, xa hoa ngoài kia, trong đây chứa đựng một sự im lặng đến đáng sợ.

Alex sau đó cũng nhanh chóng ra ngoài, theo Hoắc Trương bao lau nay, anh ta không ít thì nhiều cũng rất hiểu ý anh, anh không thích có quá nhiều người trong phòng làm việc của mình.

“ Không ngờ ông đến tìm tôi sớm đến như vậy đấy, chẳng lẽ không tin vào năng lực của tôi.”

Hoắc Trương có thể thấy rõ những vết thương mà anh tặng cho hắn đang thâm tím lại, gương mặt lão lúc này trông rất kỳ dị.

“ Không… Không tôi nào dám, thật ra hôm nay tôi ….tôi muốn đến đây để xin lỗi ngài về chuyện lúc sáng, là con trai tôi không phải, cháu nó còn nhỏ chưa biết gì cả, mong ngài thông cảm.”

Trí Cương dùng cái giọng điệu của cấp dưới nói chuyện với Hoắc Trương, không còn cái dáng vẻ hống hách của lúc sáng.

“ Không biết gì?”

Hoắc trương đứng dậy đi đến bên cạnh ông ta, hai chân của Trí Cương run lên lẫy bẩy, càng lúc Hoắc Trương càng gần hắn ta.

Đến khi anh đi đến bên cạnh, hắn ta đã quỳ rạp xuống đất, hai tay chấp lại, sợ rằng bản thân sẽ bị Hoắc Trương cho một trận như lúc sáng.

“ Chỉ cần ba chữ không biết gì là giải quyết được mọi chuyện sao?”

Gương mặt Hoắc Trương trở nên hiểm ác, anh nhếch môi cười, sau đó quay lưng về phía hắn ta.

“ Cút.”

Giọng nói của Hoắc Trương vô cùng uy lực, Trí Cương có muốn ở lại cũng không có gan mà ở lại, hắn ta nhanh chóng chạy ra ngoài để không làm Hoắc Trương tức giận.

“ Không biết gì?”

Hoắc Trương nhếch môi, gương mặt cứ như vừa tính toán được điều gì đó.

Sáng hôm sau, hôm nay Tiểu Đồng không phải đi học, Uyển Chi vốn định là sẽ đưa con bé về nhà ngoại sau đó mới đến trường.

Nhưng mọi kế hoạch của cô đều bị Hoắc Trương phá hỏng. Ngay lúc Uyển Chi vừa dắt Tiểu Đồng ra khỏi nhà, con bé đã buông tay cô ra và la lên:

“ A chú đẹp trai.”

Tiểu Đồng chạy đến ôm lấy Hoắc Trương, anh cũng rất hợp tác, ngồi xuống dang tay ra ôm con bé xoay vài dòng.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK