Hoắc Trương cũng chả phải hiền lành gì, anh vung tay đáp trả lại, khiến một bên mặt của Thiên Vĩ bầm tím.
Cả hai lao vào đánh nhau, càng đánh càng hăng, không ai nhường ai, cuối cùng cả hai bị đưa lên đồn.
Tin tức rất nhanh được thông báo về nhà của cả hai, quản gia của Hoắc Trương là người đến trước, ông bảo lãnh Hoắc Trương về.
“ Cậu chủ, để tôi đưa cậu đến viện.”
“ Không cần.”
Hoắc Trương nhìn vào gương, vết thương này đối với anh chẳng là gì cả khi anh còn ở nước ngoài, có những vết thương còn nghiêm trọng hơn như thế này.
Ít lâu sau người nhà Thiên Vĩ cũng đến, Thiên vi được thả về ngay lập tức.
Hôm sau câu chuyện Thiên Vĩ và Hoắc Trương đánh nhau rất nhanh được truyền đến tai mọi người, tất cả các học sinh bàn tán rất nhiều, nhất là Trịnh Hào, cậu ta nổi tiếng nhiều chuyện, chính cậu ta là người lan tin cho tất cả mọi người.
Khi Hoắc Trương đến lớp, mọi ánh nhìn đều tập chung vào anh, Hoắc Trương cũng chẳng để ý, anh đi về chỗ ngồi. Vết bầm trên mặt là minh chứng cho câu chuyện của Trịnh Hào là đúng.
“ Chào đại ca.”
Trịnh Hào về chỗ ngồi, cậu ta nhoẻn miệng cười không hề giả trân với Hoắc Trương. Hoắc Trương cũng chẳng phản ứng gì, anh tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình.
Giờ ăn trưa cũng đến như thường lệ Hoắc Trương vẫn chọn ngồi đối diện Uyển Chi.
“ Nghe nói cậu đánh nhau với Thiên Vĩ.”
Uyển chi không nhịn được mà hỏi, cô không nghĩ rằng Hoắc Trương mới chuyển đến mà lại gây thù chuốc oán với Thiên Vĩ.
“ Ừm.”
“ Lần sau né xa tên đó ra, tránh chuốc họa vào thân.”-Cô không nhịn được mà nhắc nhở.
“ Nếu tôi nói tôi và hắn đánh nhau là vì cậu thì sao? Cậu tin không?”
Uyển Chi trừng mắt nhìn anh, gương mặt thoáng có chút bối rối, trường hợp đó không phải là không thể xảy ra, Thiên Vĩ cứ bám lấy cô như âm hồn bất tán, đã vậy còn thêm chuyện ngày hôm qua, rất có thể hắn đã hiểu lầm cô với anh.
“ ….”
“ Đùa thôi, ăn đi sắp hết giờ rồi.”
Hoắc Trương nhàn nhạt ăn tiếp phần ăn của mình, để lại Uyển chi với một mớ suy nghĩ ngổn ngang.
Sau khi ăn xong Uyển Chi cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi trước, cô đến tìm Thiên Vĩ để hỏi chuyện.
Thiên Vĩ đang đi cùng đám đàn em của mình, khi nhìn thấy Uyển Chi đến tìm mình anh cũng rất bất ngờ. Thiên Vĩ bảo đàn em đi chỗ khác để anh và cô có không gian riêng tư.
“ Tại sao anh lại gây chuyện với Hoắc Trương.”
Uyển Chi không lòng vòng mà đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề, có thể bình thường cô luôn tỏ ra không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh nhưng những chuyện liên quan đến mình cô nhất quyết phải giải quyết rõ ràng.
“ Hắn đã kể cho em rồi sao? Đúng là tên hèn hạ.”
“ Tôi muốn anh đi thẳng vào lý do tại sao anh lại gây chuyện với Hoắc Trương.”
Uyển Chi nhìn Thiên Vĩ, ánh mắt vô cùng kiên định làm cho Thiên Vĩ rén ngang, đây chính là ánh mắt cô nhìn anh lúc cô biết anh lừa dối tình cảm của cô, ánh mắt anh không thể nào quên.
“ Tôi cảm thấy hắn có ý đồ xấu với em nên chỉ muốn…. cảnh cáo.”
“ Ý đồ xấu? Anh nghĩ ai cũng như anh…. Nếu anh còn làm phiền những người xung quanh tôi nhất định tôi sẽ không tha cho anh.”
Uyển Chi nói xong liền xoay người rời đi nhưng chưa đi được bao xa thì đã bị Thiên vĩ nắm chặt tay giữ lại.
“ Uyển Chi tôi thật sự chỉ là lo lắng cho em. Tôi chắc chắn tên Hoắc Trương đó có ý đồ xấu với em.”
Uyển Chi tích cực vùng vẫy vừa thoát ra khỏi bàn tay của Thiên Vĩ, cô đã tặng cho Thiên Vĩ một cái tát vào má.
“ Tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi ra, đồ họa mi công cộng.”
Uyển Chi bỏ đi, “ Họa mi công cộng” chính là biệt danh cô đặt cho anh từ sau khi chia tay, ý nói anh không khác gì mấy tên trai bao ngoài kia.
Cả hai không biết rằng Hoắc trương cũng đang đứng ở gần đấy, anh nhếch mép cười, gương mặt vô cùng tàn nhẫn, lần này anh đã lợi dụng Uyển Chi để trả thù cá nhân, tương lai anh nhất định sẽ đối tốt với cô.
Hoắc Trương không phải là loại người dễ đối phó, từ trước đến nay chấp niệm cuộc sống của anh chỉ có một- Có Thù Ắt Phải Trả.
Nhưng đương nhiên anh cũng không ngờ ngoài anh ra ở đây còn có một người khác, đó là Hạ Tịnh, cô ta chỉ là vô tình đi ngang mà đã nhìn thấy được một màn kịch hay.
Chiều hôm nay ba của Uyển Chi phải tăng ca không thể đón cô được, mẹ cô thì cũng có một chuyến đi chơi đến thành phố khác cùng với hội bạn nên đương nhiên cũng không thể đón cô.
Uyển Chi đành phải tự bắt xe về, thỉnh thoảng thay đổi chút cũng rất tốt, cô vừa đặt xe, ít phút nữa tài xế sẽ đến.
“ Cậu đang chờ người nhà sao?”
Hoắc Trương từ phía sau đi đến, làm cô giật cả mình.
“ Không, hôm nay ba tôi có việc không đến đón.”
“ Vậy tôi đưa cậu về được không?”
Hoắc Trương chủ động đề nghị nhưng cuối cùng bị cô từ chối với lí do đã đặt xe rồi.
“ Ừm.”
Cả hai im lặng, mỗi người đều có một dòng suy nghĩ riêng, bản thân Uyển Chi cũng cảm thấy Hoắc trương có chút lạ, từ ngày đầu tiên gặp anh đến giờ, lúc nào anh cũng chủ động giúp đỡ cô.
Cảm giác này rất quen thuộc, y hệt lúc con họa mi… à không Thiên Vĩ chủ động làm quen cô:))
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Cả hai lao vào đánh nhau, càng đánh càng hăng, không ai nhường ai, cuối cùng cả hai bị đưa lên đồn.
Tin tức rất nhanh được thông báo về nhà của cả hai, quản gia của Hoắc Trương là người đến trước, ông bảo lãnh Hoắc Trương về.
“ Cậu chủ, để tôi đưa cậu đến viện.”
“ Không cần.”
Hoắc Trương nhìn vào gương, vết thương này đối với anh chẳng là gì cả khi anh còn ở nước ngoài, có những vết thương còn nghiêm trọng hơn như thế này.
Ít lâu sau người nhà Thiên Vĩ cũng đến, Thiên vi được thả về ngay lập tức.
Hôm sau câu chuyện Thiên Vĩ và Hoắc Trương đánh nhau rất nhanh được truyền đến tai mọi người, tất cả các học sinh bàn tán rất nhiều, nhất là Trịnh Hào, cậu ta nổi tiếng nhiều chuyện, chính cậu ta là người lan tin cho tất cả mọi người.
Khi Hoắc Trương đến lớp, mọi ánh nhìn đều tập chung vào anh, Hoắc Trương cũng chẳng để ý, anh đi về chỗ ngồi. Vết bầm trên mặt là minh chứng cho câu chuyện của Trịnh Hào là đúng.
“ Chào đại ca.”
Trịnh Hào về chỗ ngồi, cậu ta nhoẻn miệng cười không hề giả trân với Hoắc Trương. Hoắc Trương cũng chẳng phản ứng gì, anh tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình.
Giờ ăn trưa cũng đến như thường lệ Hoắc Trương vẫn chọn ngồi đối diện Uyển Chi.
“ Nghe nói cậu đánh nhau với Thiên Vĩ.”
Uyển chi không nhịn được mà hỏi, cô không nghĩ rằng Hoắc Trương mới chuyển đến mà lại gây thù chuốc oán với Thiên Vĩ.
“ Ừm.”
“ Lần sau né xa tên đó ra, tránh chuốc họa vào thân.”-Cô không nhịn được mà nhắc nhở.
“ Nếu tôi nói tôi và hắn đánh nhau là vì cậu thì sao? Cậu tin không?”
Uyển Chi trừng mắt nhìn anh, gương mặt thoáng có chút bối rối, trường hợp đó không phải là không thể xảy ra, Thiên Vĩ cứ bám lấy cô như âm hồn bất tán, đã vậy còn thêm chuyện ngày hôm qua, rất có thể hắn đã hiểu lầm cô với anh.
“ ….”
“ Đùa thôi, ăn đi sắp hết giờ rồi.”
Hoắc Trương nhàn nhạt ăn tiếp phần ăn của mình, để lại Uyển chi với một mớ suy nghĩ ngổn ngang.
Sau khi ăn xong Uyển Chi cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi trước, cô đến tìm Thiên Vĩ để hỏi chuyện.
Thiên Vĩ đang đi cùng đám đàn em của mình, khi nhìn thấy Uyển Chi đến tìm mình anh cũng rất bất ngờ. Thiên Vĩ bảo đàn em đi chỗ khác để anh và cô có không gian riêng tư.
“ Tại sao anh lại gây chuyện với Hoắc Trương.”
Uyển Chi không lòng vòng mà đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề, có thể bình thường cô luôn tỏ ra không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh nhưng những chuyện liên quan đến mình cô nhất quyết phải giải quyết rõ ràng.
“ Hắn đã kể cho em rồi sao? Đúng là tên hèn hạ.”
“ Tôi muốn anh đi thẳng vào lý do tại sao anh lại gây chuyện với Hoắc Trương.”
Uyển Chi nhìn Thiên Vĩ, ánh mắt vô cùng kiên định làm cho Thiên Vĩ rén ngang, đây chính là ánh mắt cô nhìn anh lúc cô biết anh lừa dối tình cảm của cô, ánh mắt anh không thể nào quên.
“ Tôi cảm thấy hắn có ý đồ xấu với em nên chỉ muốn…. cảnh cáo.”
“ Ý đồ xấu? Anh nghĩ ai cũng như anh…. Nếu anh còn làm phiền những người xung quanh tôi nhất định tôi sẽ không tha cho anh.”
Uyển Chi nói xong liền xoay người rời đi nhưng chưa đi được bao xa thì đã bị Thiên vĩ nắm chặt tay giữ lại.
“ Uyển Chi tôi thật sự chỉ là lo lắng cho em. Tôi chắc chắn tên Hoắc Trương đó có ý đồ xấu với em.”
Uyển Chi tích cực vùng vẫy vừa thoát ra khỏi bàn tay của Thiên Vĩ, cô đã tặng cho Thiên Vĩ một cái tát vào má.
“ Tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi ra, đồ họa mi công cộng.”
Uyển Chi bỏ đi, “ Họa mi công cộng” chính là biệt danh cô đặt cho anh từ sau khi chia tay, ý nói anh không khác gì mấy tên trai bao ngoài kia.
Cả hai không biết rằng Hoắc trương cũng đang đứng ở gần đấy, anh nhếch mép cười, gương mặt vô cùng tàn nhẫn, lần này anh đã lợi dụng Uyển Chi để trả thù cá nhân, tương lai anh nhất định sẽ đối tốt với cô.
Hoắc Trương không phải là loại người dễ đối phó, từ trước đến nay chấp niệm cuộc sống của anh chỉ có một- Có Thù Ắt Phải Trả.
Nhưng đương nhiên anh cũng không ngờ ngoài anh ra ở đây còn có một người khác, đó là Hạ Tịnh, cô ta chỉ là vô tình đi ngang mà đã nhìn thấy được một màn kịch hay.
Chiều hôm nay ba của Uyển Chi phải tăng ca không thể đón cô được, mẹ cô thì cũng có một chuyến đi chơi đến thành phố khác cùng với hội bạn nên đương nhiên cũng không thể đón cô.
Uyển Chi đành phải tự bắt xe về, thỉnh thoảng thay đổi chút cũng rất tốt, cô vừa đặt xe, ít phút nữa tài xế sẽ đến.
“ Cậu đang chờ người nhà sao?”
Hoắc Trương từ phía sau đi đến, làm cô giật cả mình.
“ Không, hôm nay ba tôi có việc không đến đón.”
“ Vậy tôi đưa cậu về được không?”
Hoắc Trương chủ động đề nghị nhưng cuối cùng bị cô từ chối với lí do đã đặt xe rồi.
“ Ừm.”
Cả hai im lặng, mỗi người đều có một dòng suy nghĩ riêng, bản thân Uyển Chi cũng cảm thấy Hoắc trương có chút lạ, từ ngày đầu tiên gặp anh đến giờ, lúc nào anh cũng chủ động giúp đỡ cô.
Cảm giác này rất quen thuộc, y hệt lúc con họa mi… à không Thiên Vĩ chủ động làm quen cô:))
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.