Uyển Chi không khỏi thất kinh, không ngờ cô lại gặp được anh, đã một thời gian dài cả hai không còn gặp mặt, không còn liên lạc cứ như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện, đúng là quá bất ngờ.
Trịnh Hào là người phản ứng trước, cậu ta đi đến kéo Hoắc Trương vào trong miệng không ngừng lải nhải:
“ Đại ca à, anh biến mất đâu một thời gian dài vậy hả? Có biết mọi người đều nhớ anh không?”
Hoắc Trương bị Trịnh Hào kéo thì cũng không có phản ứng gì, anh chỉ thuận tiện mà đi theo cậu ta.
“ Hoắc Trương à mừng cậu trở lại.”
Mọi người ai cũng rất quý Hoắc Trương, anh tuy không học với họ được lâu nhưng ấn tượng để lại trong lòng họ không ít, nhất là cái chuyện anh dám đánh thầy giáo Chu và Tử Dực cho thấy anh rất nghĩa khí. Nhưng họ đâu biết rằng nếu chuyện đó không phải liên quan đến Uyển Chi, anh nhất định không làm.
Anh không phải anh hùng gì cả, anh là một kẻ vô cùng lưu manh vì lợi ích của mình, chắc chắn không bao giờ làm việc không có lợi cho mình.
Hoắc Trương bất giác nhìn Uyển Chi, hôm nay anh đến đây chỉ là vì cô, duy nhất cũng vì cô, chuyện này chỉ bản thân anh hiểu rõ nhất.
Chuyện phải kể đến 3 tiếng trước, hôm nay là ngày anh,Vĩ Nhiên cùng bác quản gia sẽ trở về Mĩ, họ đang trên đường đến sân bay, Vĩ Nhiên ngắm nhìn thành phố mà mình đã gắn bó một thời gian dài, chuyến đi này cô chỉ đi trong vòng một tháng, mục đích đơn giảm là gặp lại ba mẹ ruột, sau đó cô sẽ trở lại đây, cô còn rất nhiều hoài bão ở đây không thể bỏ được.
Hoắc Trương cũng có những suy nghĩ riêng, anh nhìn ra ngoài, chỉ còn vài tuần nữa kì thi vào đại học sẽ bắt đầu, anh biết Uyển Chi nhất định sẽ làm được, nhất định cô sẽ vào được ngôi trường mà cô muốn. Trên các tòa nhà lớn, tin tức về kì thi đang được phổ biến qua màn hình, tất cả các bậc cha mẹ không ai là không quan tâm đến kì thi này.
Xe dừng lại tại sân bay, quản gia giúp Vĩ Nhiên và Hoắc Trương lấy hành lý ra ngoài, họ ngồi xuống hàng ghế gần đó nghỉ ngơi một chút.
“ Anh đang suy nghĩ gì vậy, em thấy anh không hè tập trung tí nào.”
Vĩ Nhiên nãy giờ vẫn quan sát anh, thấy anh cứ trầm mặc mãi mà không nói gì khiến cô không khỏi lo lắng, anh có chỗ nào không khỏe sao?
“ Không, chỉ là đang suy nghĩ tương lai ba mẹ có em rồi có khi nào sẽ bỏ anh không?”
Hoắc Trương nói đùa để Vĩ Nhiên không lo lắng, anh không muốn cô biết chuyện của Uyển Chi, với tính cách của con bé này nhất định sẽ không tha cho anh, sẽ cứ đi theo bắt anh kể chuyện về Uyển Chi cho cô nghe.
Sao anh lại có một đứa em gái nhiều chuyện vậy chứ? Thật chẳng giống anh tí nào, haizz…..
Chỉ còn một tiếng nữa buổi tiệc lớp sẽ bắt đầu, Hoắc trương và Vĩ Nhiên cũng sắp lên máy bay rồi, thời gian càng đến gần thì cái suy nghĩ muốn hoãn lại của anh càng cao, đột nhiên anh lại muốn gặp lại Uyển Chi lần cuối, đúng chỉ là gặp mặt thôi, dù sao họ cũng đã quen nhau một thời gian nếu đột nhiên mất tích thì hình như là hơi kỳ cục.
Không biết bao giờ anh mới quay lại thành phố này, một khi anh về nước thì công việc gần như là chất đống rất khó sắp xếp được thời gian rảnh.
“ Anh à đi thôi.”
Vĩ Nhiên kéo áo anh, thấy anh cứ đứng im một chỗ mãi khiến cô lo lắng, nãy giờ thái độ của anh rất lạ hình như đang lưỡng lự gì đó.
“ Vĩ Nhiên, em và bác quản gia đi trước đi, đột nhiên anh nhớ ra còn một chuyện chưa làm, ngày mai anh sẽ bay sang sau được chứ?”
Hoắc Trương quyết định rồi anh sẽ ở lại, chỉ một ngày thôi, anh sẽ gặp Uyển Chi lần cuối, sau khi tạm biệt cô xong anh sẽ rời đi.
“ Chuyện gì quan trọng đến mức anh không về nhà hả?”
Vĩ Nhiên nhíu mày nhìn anh, chẳng phải mọi chuyện ở đây đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi sao? Anh còn chuyện gì để ở lại chứ.
“ Ngoan, em và bác quản gia cứ đi trước, việc này rất quan trọng với anh, xong chuyện anh sẽ về liền được chứ?”
Hoắc Trương xoa đầu Vĩ Nhiên, cô cũng không thể nói lại anh, nếu anh đã không muốn nói dù cô có gặng hỏi bao nhiêu lần nữa anh nhất định cũng sẽ không nói, chi bằng cô cứ đi trước, một ngày cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.
Hoắc Trương nhìn bóng dáng hai người khuất dần, anh chưa rời đi vội, phải đợi đến khi máy bay cất cánh, anh mới yên lòng mà rời đi, anh đã sắp xếp ổn thỏa người đón ở Mỹ nhất định sẽ không ai làm hại đến họ.
Trở lại với hiện tại, Hoắc Trương đang ngồi đối diện Uyển Chi, cô đến nhìn anh cũng không nhìn, ánh mắt vẫn hướng lên vị trí sân khấu, chăm chú xem các tiết mục.
Nhưng Hoắc Trương thì khác, anh nhìn chằm chằm cô hình như cô đã gầy đi rất nhiều.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Trịnh Hào là người phản ứng trước, cậu ta đi đến kéo Hoắc Trương vào trong miệng không ngừng lải nhải:
“ Đại ca à, anh biến mất đâu một thời gian dài vậy hả? Có biết mọi người đều nhớ anh không?”
Hoắc Trương bị Trịnh Hào kéo thì cũng không có phản ứng gì, anh chỉ thuận tiện mà đi theo cậu ta.
“ Hoắc Trương à mừng cậu trở lại.”
Mọi người ai cũng rất quý Hoắc Trương, anh tuy không học với họ được lâu nhưng ấn tượng để lại trong lòng họ không ít, nhất là cái chuyện anh dám đánh thầy giáo Chu và Tử Dực cho thấy anh rất nghĩa khí. Nhưng họ đâu biết rằng nếu chuyện đó không phải liên quan đến Uyển Chi, anh nhất định không làm.
Anh không phải anh hùng gì cả, anh là một kẻ vô cùng lưu manh vì lợi ích của mình, chắc chắn không bao giờ làm việc không có lợi cho mình.
Hoắc Trương bất giác nhìn Uyển Chi, hôm nay anh đến đây chỉ là vì cô, duy nhất cũng vì cô, chuyện này chỉ bản thân anh hiểu rõ nhất.
Chuyện phải kể đến 3 tiếng trước, hôm nay là ngày anh,Vĩ Nhiên cùng bác quản gia sẽ trở về Mĩ, họ đang trên đường đến sân bay, Vĩ Nhiên ngắm nhìn thành phố mà mình đã gắn bó một thời gian dài, chuyến đi này cô chỉ đi trong vòng một tháng, mục đích đơn giảm là gặp lại ba mẹ ruột, sau đó cô sẽ trở lại đây, cô còn rất nhiều hoài bão ở đây không thể bỏ được.
Hoắc Trương cũng có những suy nghĩ riêng, anh nhìn ra ngoài, chỉ còn vài tuần nữa kì thi vào đại học sẽ bắt đầu, anh biết Uyển Chi nhất định sẽ làm được, nhất định cô sẽ vào được ngôi trường mà cô muốn. Trên các tòa nhà lớn, tin tức về kì thi đang được phổ biến qua màn hình, tất cả các bậc cha mẹ không ai là không quan tâm đến kì thi này.
Xe dừng lại tại sân bay, quản gia giúp Vĩ Nhiên và Hoắc Trương lấy hành lý ra ngoài, họ ngồi xuống hàng ghế gần đó nghỉ ngơi một chút.
“ Anh đang suy nghĩ gì vậy, em thấy anh không hè tập trung tí nào.”
Vĩ Nhiên nãy giờ vẫn quan sát anh, thấy anh cứ trầm mặc mãi mà không nói gì khiến cô không khỏi lo lắng, anh có chỗ nào không khỏe sao?
“ Không, chỉ là đang suy nghĩ tương lai ba mẹ có em rồi có khi nào sẽ bỏ anh không?”
Hoắc Trương nói đùa để Vĩ Nhiên không lo lắng, anh không muốn cô biết chuyện của Uyển Chi, với tính cách của con bé này nhất định sẽ không tha cho anh, sẽ cứ đi theo bắt anh kể chuyện về Uyển Chi cho cô nghe.
Sao anh lại có một đứa em gái nhiều chuyện vậy chứ? Thật chẳng giống anh tí nào, haizz…..
Chỉ còn một tiếng nữa buổi tiệc lớp sẽ bắt đầu, Hoắc trương và Vĩ Nhiên cũng sắp lên máy bay rồi, thời gian càng đến gần thì cái suy nghĩ muốn hoãn lại của anh càng cao, đột nhiên anh lại muốn gặp lại Uyển Chi lần cuối, đúng chỉ là gặp mặt thôi, dù sao họ cũng đã quen nhau một thời gian nếu đột nhiên mất tích thì hình như là hơi kỳ cục.
Không biết bao giờ anh mới quay lại thành phố này, một khi anh về nước thì công việc gần như là chất đống rất khó sắp xếp được thời gian rảnh.
“ Anh à đi thôi.”
Vĩ Nhiên kéo áo anh, thấy anh cứ đứng im một chỗ mãi khiến cô lo lắng, nãy giờ thái độ của anh rất lạ hình như đang lưỡng lự gì đó.
“ Vĩ Nhiên, em và bác quản gia đi trước đi, đột nhiên anh nhớ ra còn một chuyện chưa làm, ngày mai anh sẽ bay sang sau được chứ?”
Hoắc Trương quyết định rồi anh sẽ ở lại, chỉ một ngày thôi, anh sẽ gặp Uyển Chi lần cuối, sau khi tạm biệt cô xong anh sẽ rời đi.
“ Chuyện gì quan trọng đến mức anh không về nhà hả?”
Vĩ Nhiên nhíu mày nhìn anh, chẳng phải mọi chuyện ở đây đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi sao? Anh còn chuyện gì để ở lại chứ.
“ Ngoan, em và bác quản gia cứ đi trước, việc này rất quan trọng với anh, xong chuyện anh sẽ về liền được chứ?”
Hoắc Trương xoa đầu Vĩ Nhiên, cô cũng không thể nói lại anh, nếu anh đã không muốn nói dù cô có gặng hỏi bao nhiêu lần nữa anh nhất định cũng sẽ không nói, chi bằng cô cứ đi trước, một ngày cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.
Hoắc Trương nhìn bóng dáng hai người khuất dần, anh chưa rời đi vội, phải đợi đến khi máy bay cất cánh, anh mới yên lòng mà rời đi, anh đã sắp xếp ổn thỏa người đón ở Mỹ nhất định sẽ không ai làm hại đến họ.
Trở lại với hiện tại, Hoắc Trương đang ngồi đối diện Uyển Chi, cô đến nhìn anh cũng không nhìn, ánh mắt vẫn hướng lên vị trí sân khấu, chăm chú xem các tiết mục.
Nhưng Hoắc Trương thì khác, anh nhìn chằm chằm cô hình như cô đã gầy đi rất nhiều.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.