• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người bọn họ vui vẻ đi đến trung tâm thành phố trên con xe của Hoắc Trương, không khí bên ngoài rất náo nhiệt, hôm nay mọi người đều đổ xô ra đường để tận hưởng lễ hội.

Có rất nhiều gian hàng từ thức ăn đến các trò chơi tùy ý lựa chọn, bốn người họ dừng lại ở một gian hàng tổ chức trò chơi bắn súng đổi quà.

“ Này là con thỏ đấy, nó rất đẹp.”

Hạ Tịnh chỉ vào con thỏ bông trên cao kia, nó là phần thưởng lớn nhất nên đương nhiên đòi hỏi người chơi phải thực hiện thử thách rất khó.

Hoắc Trương nhìn Uyển Chi, thấy ánh mắt cô cũng đang nhìn chú thỏ bông ấy, trong lòng anh đột nhiên có quyết tâm phải dành được bằng mọi giá.

Không phải là họ không có đủ tiền để mua con thỏ bông, chỉ là việc phải thực hiện thử thách là dành được món đồ mình thích thực sự rất cuốn.

Trịnh Hào và Hoắc Trương cùng nhau tham gia trò chơi, những phát bắn ban đầu dường như cả hai đều dễ dàng thực hiện được nhưng càng về sau, thử thách càng khó đòi hỏi sự tập trung cao, Trịnh Hào nhanh chóng thất bại, phần thưởng của cậu cũng là một con gấu bông nhưng đương nhiên không hoành tráng bằng con thỏ kia.

“ Này bà chằn lửa, cho cậu đấy.”



Trịnh Hào đưa cho Hạ Tịnh, cậu không chọn tặng cho Uyển Chi vì cậu biết cô sẽ có người tặng, sợ tới lúc đó Hạ Tính sẽ tức đến ói máu nên cậu quyết định tặng món quà này coi như an ủi.

“ Ai cần chứ?”

Hạ Tịnh nghếch mặt lên, từ chối món quà của Trịnh Hào, cô ta tin chắc rằng Hoắc Trương đang cố gắng lấy con thỏ bông đó là vì mình.

Trịnh Hào vẫn nhét con gấu bông đấy vào tay Hạ Tịnh, sau đó lấy lý do đi mua nước để rời đi.

Uyển Chi nhìn về phía Hoắc Trương, thấy anh đang tập trung hết sức nhắm thẳng vào mục tiêu, cô cũng chẳng dám nói gì vì sợ bản thân sẽ làm anh mất tập trung.

Hoắc Trương lần lượt nhắm chuẩn sát, vượt qua hết tất cả các thử thách, khi âm thanh “ Bùm” cuối cùng vang lên cũng là lúc ông chủ tiệm và những người xung quanh đồng loạt vỗ tay, Hoắc Trương đã hoàn thành hết tất cả các thử thách, ông chủ lấy con thỏ bông từ trên cao xuống đưa cho anh.

“ Chúc mừng quý khách, cậu đúng là một tay thiện xạ cừ khôi.”

Ông chủ tiệm không ngớt lời ngợi khen dành cho Hoắc Trương, ông dám chắc Hoắc trương đã từng học qua môn bắn súng nếu không người bình thường khó có thể vượt qua được những thử thách khó khăn này.

Hoắc Trương chỉ mỉm cười, nhận lấy con thỏ bông trên tay sau đó tặng lại cho Uyển Chi trước ánh mắt bất ngờ của Hạ Tịnh.

Rõ ràng là mình nhìn thấy con thỏ ấy trước, tại sao Hoắc trương lại tặng cho con nhỏ quên mùa này chứ- Hạ Tịnh nắm tay lại thành nắm đấm, dán chặt đôi mắt nhìn về phía Hoắc trương và Uyển Chi.

Hoắc Trương đang đưa lưng về phía Hạ Tịnh nên căn bản không nhìn thấy được biểu cảm của cô ta.

Uyển Chi đang dồn hết sự tập trung của cô vào con thỏ bông, cô không nghĩ Hoắc Trương lại tặng cho mình, cô còn không biết bây giờ nên nói gì nữa.



“ Cảm ơn cậu.”

Một lúc sau Uyển Chi mới có thể hoàn hồn lại, đưa tay ra nhận thỏ bông và nói cảm ơn với anh.

Vừa hay lúc này Trịnh Hào cũng đi đến, cậu ta tìm bừa một lý do sau đó kéo Hạ Tịnh theo. Hạ Tịnh đương nhiên không hợp tác, sau khi đi được một đoạn cô ta liền dãy nảy lên đòi Trịnh Hào buông tay.

“ Cậu làm gì, buông ra.”

Hạ Tịnh hất tay Trịnh Hào ra, cô cũng ném đi con gấu bông mà Trịnh Hào vừa tặng. Trịnh Hào im lặng nhặt con gấu lên.

“ Đến giờ cậu vẫn không hiểu sao? Người Hoắc Trương muốn tặng quà chỉ có Uyển Chi, cậu đừng có mà mơ mộng nữa.”

Trịnh Hào cầm theo con gấu bỏ đi để lại Hạ Tịnh đang tức muốn nổ đom đóm mắt, gì mà người Hoắc Trương muốn tặng quà là Uyển Chi chứ! Không, cô sẽ chứng minh rằng Trịnh Hào đã sai.

Hoắc Trương nhận được cuộc gọi thông báo rằng Trịnh Hào và Hạ Tịnh có việc nên về trước, Hoắc Trương và Uyển Chi cũng không nán lại lâu, khoảng ba mươi phút sau, cả hai cùng đi về.

“ Sao cậu lại tặng cho tôi, tôi cứ nghĩ cậu sẽ tặng cho Hạ Tịnh chứ?”

Uyển Chi rụt rè hỏi, bản thân cô cũng khá bất ngờ khi người mà Hoắc Trương tặng quà là mình, cô không dám nhìn vào mắt anh chỉ có thể đưa mắt nhìn con đường trước mặt.

“ Tôi không nhớ là có nói sẽ tặng cho cậu ấy đấy.”

Hoắc Trương nghiêm túc nói, anh không hề nói bản thân sẽ tặng quà cho Hạ Tịnh, bản thân anh còn không quan tâm chuyện Hạ Tịnh có để ý đến món quà hay không, người anh muốn tặng quà chỉ có một, anh muốn bù đắp lại những gì cô đã thiếu thốn trong những năm vừa qua.

Còn chuyện nói với cô về sự thật, anh đang tìm kiếm một cơ hội, anh không muốn mình quá vội vã, anh muốn khi cô thực sự đã sẵn sàng đón nhận, anh sẽ nói.

“ …”

Uyển Chi im lặng, ý anh vậy là nay từ đầu anh đã có ý sẽ tặng cho cô rồi sao, gương mặt Uyển Chi thoáng có chút đỏ, cô không biết ngay lúc này bản thân nên nói gì nữa.

“ Tôi xin lỗi việc của Tử Dực nếu không phải tại tôi chắc chắn cậu sẽ không bị đình chỉ.”

Bẵng đi một lúc thì Uyển Chi nhớ đến chuyện của Tử Dực, thật ra cô vẫn còn rất áy náy, nếu không phải cô nghe lén cuộc nói chuyện đó, chắc chắn họ sẽ không xuất hiện vào buổi tối ngày hôm đó.

“ Ngốc quá, chuyện này là tôi hoàn toàn tự nguyện mà.”

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK